Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 552: Nhiệm Vụ Chưa Hoàn Thành. (2)

Chương 552: Nhiệm Vụ Chưa Hoàn Thành. (2)Chương 552: Nhiệm Vụ Chưa Hoàn Thành. (2)
Hai huynh muội Tô Ngưng Nguyệt trêu chọc cười đùa cả nửa ngày mới quay lại chuyện chính, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Muội mua một cửa tiệm đối diện thư viện của tiểu đệ, để tên của gia gia, thật vui khi nhìn dáng vẻ vô cùng dứt khoát của gia gia."
Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt cũng không có ý kiến gì đối với việc Tô Ngưng Nguyệt mua cửa hàng và đứng tên lão gia tử Tô gia, sau đó hỏi Tô Ngưng Nguyệt: "Cửa tiệm này em định dùng để làm gì?"
Tô Mộc lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, Tô Ngưng Nguyệt không khỏi làm mới nhận thức đối với đại ca Tô Mộc nhà mình, Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ: "Xem ra tốc độ trưởng thành của đại ca rất nhanh."
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Muội định bán một ít hoa quả sấy khô, gia gia ở đó bán kẹo hồ lô, vốn dĩ xưởng cũng nên bắt đầu hoạt động rồi, nhà xưởng vốn dĩ muội định dùng để làm hoa quả sấy khô."
Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt nhìn muội tử nhà mình xưa nay chủ ý đều khá đúng đắn, gật đầu nói: "Được, vậy lát nữa ta sẽ nói với mọi người một tiếng, để làm thêm một lô trái cây sấy khô nữa, bên phía muội có cần gì giúp đỡ thì cứ nói với đại ca, mặc dù đại ca không có năng lực như muội, nhưng ít nhiều gì cũng là ca ca của muội đúng không, cho dù không đủ năng lực thì đại ca cố hết sức để giúp muội."
Lời nói của Tô Mộc khiến viền mắt Tô Ngưng Nguyệt đỏ ửng lên, Tô Ngưng Nguyệt vô cùng cảm động nói: 'Được, muội biết rồi, vậy nếu đại ca có chuyện gì cũng nhất định phải nói với muội, chỉ cần là chuyện muội có thể làm được, nhất định muội sẽ giúp đại ca làm.”
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Tô Mộc bằng ánh mắt kiên định nói.
Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt, an ủi nói: "Ca ca vốn dĩ là nên chắn ở trước mặt muội muội, làm gì có chuyện muội muội chăm sóc cho ca ca chứ, mặc dù muội tử của ta cũng lớn rồi, người làm ca ca như ta chỉ có thể cố gắng để không làm gây cản trở cho muội thôi."
Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt nửa đùa nửa thật nói.
Tô Ngưng Nguyệt dở khóc dở cười nói: "Đại ca, huynh toàn trêu muội như vậy thôi, rốt cuộc thì muội nên khóc hay nên cười đây."
Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt nhìn nàng nói: "Muội tử ngốc của ta, được rồi, mau đi làm việc của muội đi, ta nhanh chóng làm lô hoa quả sấy khô kia đây."
Sau đó Tô Mộc đại ca của Tô Ngưng Nguyệt liền trở vào trong xưởng và cùng mọi người làm việc.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn theo bóng lưng rời đi của đại ca mình bất giác bật cười, xuyên tới thế giới này, tình cảm gia đình chính là thứ mà Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy tốt đẹp nhất, vì thế nên Tô Ngưng Nguyệt muốn bảo vệ tình cảm gia đình không dễ gì mà có được này.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở vê Tô gia liền trở về phòng của mình, vừa bước vào phòng, Tô Ngưng Nguyệt đi ngay vào trong không gian, Điềm Điềm và Mật Mật nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt tới bèn vây lấy, Mật Mật nói: "Tiểu chủ nhân, có phải là người quên mất là mình còn có một không gian theo bên người hay không? Quên mất nơi này còn có bọn ta rồi đúng không?"
Tô Ngưng Nguyệt nở nụ cười ngượng ngùng, nói: "Cái đó... không quên, chỉ là quá bận rộn thôi, các ngươi tu luyện đến đâu rồi?"
Tô Ngưng Nguyệt vừa dỗ dành Điềm Điềm và Mật Mật vừa đi tới bờ linh tuyền lấy ống tre ở bên cạnh, múc một ít nước linh tuyền, uống nước linh tuyền làm cho Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy toàn thân khoan khoái.
"Xem ra phải nghĩ cách bỏ một ít nước linh tuyền vào trong nước của nhà mình."
Tô Ngưng Nguyệt uống nước và lẩm bẩm nói, Điềm Điềm nói: "Tiểu chủ nhân, người lẩm bẩm cái gì ở đó vậy?" Tô Ngưng Nguyệt phản ứng lại, nói: 'Hả? Không có gì." Tiếp tục hỏi: 'Dạo này cây trông trong không gian thế nào rồi?" Điềm Điềm và Mật Mật đều nói: 'Vô cùng tốt, tiểu chủ nhân người đi xem đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận