Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 683: Nhận Ra

Chương 683: Nhận RaChương 683: Nhận Ra
Tạ Hồi nhìn Tô Ngưng Nguyệt càng lúc càng yếu thế không chống cự nổi nữa, nữ tử kia ra tay càng lúc càng ác liệt, nàng càng thống hận bản thân, cái gì cũng không làm được.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Hàn, mắng một tiếng hỗn đản. Hai chân Đại thái giám cũng sắp mềm rồi, chủ tử nhà hắn không nhớ ra, hắn ta sao có thể quên chứ, như này thì bảo hắn phải làm sao đây?
Vương Trắc Phi thấy không có uy hiếp gì đến mình, ngược lại cũng ở một bên xem kịch hay, thấy Tạ Hồi sợ hãi thành cái dạng này, bỗng trào phúng nói: "Xem ra là đắc tội người nào rồi đi, Vương Phi cũng thật là, sao có thể đưa loại người này vào trong phủ cơ chứ."
Đúng lúc này, thị vệ kia đột nhiên rút đao của hắn ra, chớp mắt nữ tử kia liền chết nằm dưới đất. Tô Ngưng Nguyệt và Tạ Hồi thở ra một hơi, ánh mắt Thiên Vũ Hàn liên trở nên không vui nói: "A Bố, ta cho phép ngươi ra tay chưa?"
A Bố quỳ xuống đất: "Xin Bệ Hạ thứ tội, thân chỉ sợ sẽ kinh động đến Thánh Giá thôi."
Thiên Vũ Hàn lạnh giọng nói: "Ngươi không phải là nhìn trúng nha đầu kia rồi chứ, nếu như ngươi nhìn trúng nàng ta, Trẫm có thể hạ chỉ cho ngươi."
Nghe thấy câu này, không chỉ A Bố quỳ xuống, Đại thái giám Trương Nghiêm bên cạnh cũng quỳ xuống, nhìn một màn trước mặt này, Thiên Vũ Hàn hỏi: "Làm sao, các ngươi đều muốn tạo phản sao?"
Trương Nghiêm lập tức nói: "Bệ Hạ, Bệ Hạ, nếu như người định gả vị tiểu thư này cho A Bố, Hạ Chương đại nhân sẽ lại phải niệm chú cho người mất."
Tạ Hồi cũng quỳ xuống: "Bệ Hạ, xin người suy xét lại, mẫu thân của Ngưng Nguyệt vẫn còn sống khoẻ mạnh, ca ca nàng cũng ở đây, cho dù Bệ Hạ có muốn tứ hôn cho nàng, cũng phải hỏi ý kiến người nhà nàng ấy chứ." Thiên Vũ Hàn lúc này thật sự rất tức giận, đám người này, ba lần bảy lượt ngỗ ngược hắn, bây giờ, đến cả loại chuyện này, cũng phải làm trái mệnh lệnh của hắn, gan của đám người này càng ngày càng to rồi.
Tô Ngưng Nguyệt rất tức giận, vô cùng vô cùng tức giận, trước giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Thiên Vũ Hàn sẽ nhìn nàng gặp phải nguy hiểm, sau đó khoanh tay đứng nhìn.
Đây không phải Thiên Vũ Hàn mà nàng biết, không phải Thiên Vũ Hàn mà nàng thích. Tạ Hồi kéo tay nàng hỏi: "Muội có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Tô Ngưng Nguyệt lắc lắc đầu: "A Hồi tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta không sao. "Tạ Hồi không muốn quan tâm người khác, trực tiếp nói với A Nguyễn: "A Nguyễn, đưa Ngưng Nguyệt về phòng ta nghỉ ngơi trước đi."
A Nguyễn cũng bị kinh sợ, thực sự rất sợ, nhỡ đâu, Ngưng Nguyệt tiểu thư có mệnh hệ gì, tiểu thư nhà mình, có lẽ thật sự sẽ tự trách cả đời. Nàng ấy không hề biết, Hoàng Thượng có thể ghét người Tạ gia đến cái mức độ này.
A Nguyễn đỡ Tô Ngưng Nguyệt, đi về phía phòng của Tạ Hồi. Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy giống như quay về bảy năm trước, khi đó, cũng là A Nguyễn đưa nàng đến khuê phòng tiểu thư Tạ gia A Hồi tỷ tỷ.
Nhưng chớp mắt nhìn lại, trong căn viện chỉ có vài cái cây, trong viện không còn chút hương hoa nào nữa. Tô Ngưng Nguyệt nhìn A Nguyễn, sắc mặt A Nguyễn cũng ảm đảm, nói: "Ngưng Nguyệt tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta, đã không còn là tiểu thư Tạ Gia nữa rồi, nàng ấy là Vương Phi của phủ An Thân Vương này."
"Nhưng mà, không phải nói, Vương gia và A Hồi tỷ tỷ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên sao? Bây giờ, sao lại thế này?"
"Tô tiểu thư, tình cảm có sâu đậm đến mấy, thì cũng gánh nổi chỉ tiêu hết lần này đến lần khác đâu, hơn nữa, tiểu thư chỉ là chính phi của Vương Gia, lại không phải là thê tử duy nhất, bên cạnh Vương Gia có quá nhiều nữ nhân rồi, vị trí mà tiểu thư có thể chiếm được cũng quá nhỏ. Hơn nữa, bây giờ Tạ Gia đã không còn là Tạ Gia của trước kia nữa rồi." Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy, nàng đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều chuyện rồi, rõ ràng mới rời đi có vài năm, mà đã thay đổi nhiều như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận