Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 282: Chết Do Tự Sát? (2)

Chương 282: Chết Do Tự Sát? (2)Chương 282: Chết Do Tự Sát? (2)
"Rốt cuộc là chàng đi đâu rồi? Tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại? Có phải là sau này không quay lại nữa không?" Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghi như vậy không biết là có chuyện gì là trong lòng nàng lại càng thất vọng hơn.
"Có phải là chàng vẫn đang giận ta không?" Tô Ngưng Nguyệt sau khi khi như vậy thì vô cùng phiền muộn.
"Tại sao lúc đó không giải thích rõ ràng với chàng?"
Trong ngôi nhà tổ của Tô gia Liễu Ninh vẫn không bỏ cuộc, Liễu Ninh thật sự là không còn cách nào nữa, mấy ngày nay bà ta nhiều lần tới phòng của Tô lão gia tử tìm viên ngọc bội kia.
Nhưng bà ta có lật tìm thế nào cũng không thấy, hôm nay Liễu Ninh nhân lúc Tô lão gia tử ở nhà thế là đi thẳng tới phòng của Tô lão gia tử.
"Viên ngọc bội kia rốt cuộc là người giấu ở đâu? Ta nói thật với cha, nếu như cha không viên ngọc bội kia ra, sau này đừng hòng mà bảo ta phải nuôi cha!" Liễu Ninh nói với Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử nghe thấy câu nói này của Liễu Ninh thì thỏ dài.
"Ngọc bội không phải là để cho ngươi."
"Được, cho dù ta có nói gì người cũng không đưa đúng không, người đừng hối hận!" Liễu Ninh nói xong câu này liều rời khỏi phòng của Tô lão gia tử.
Khi Tô lão gia tử nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái, trong lòng ông ấy thật sự là rất khó chịu.
Tô lão gia tử quyết định đem thứ ông ấy cất giấu bao nhiêu năm tặng cho Diêu Xuân.
Liễu Ninh nhất định là sẽ không ngờ rằng Tô lão gia tử lại làm như vậy, bà ta vẫn tưởng rằng lúc đó khi chia nhà, Tô lão gia tử sẽ giao toàn bộ số gia sản đứng tên của ông ấy cho bà ta.
Thật không ngờ là Tô lão gia tử còn giữ lại một chiêu, ông ấy chính là đê phòng sau này Liễu Ninh làm như thế này.
Bởi vì bình thường lúc nào rảnh rỗi Tô lão gia tử cũng sẽ ra ngoài đi dạo, hôm nay sau khi ông ấy cất kỹ món đồ kia rồi rời khỏi nhà tổ.
Tô lão gia tử sợ rằng Liễu Ninh sẽ âm thầm đi theo sau ông ấy, vì thế nên trước tiên là ông ấy đi dạo một vòng quanh chợ, sau khi xác định là Liễu Ninh không còn đi theo sau ông ấy nữa thì mới đi tới nhà Diêu Xuân.
Nhưng lúc này, Diêu Xuân và mấy đứa Tô Ngưng Nguyệt không có ở nhà, bởi vì bệnh tình của Diêu Xuân tốt hơn rồi, vì thế mà Tô Ngưng Nguyệt đã đưa Diêu Xuân lên núi dạo chơi.
Tô lão gia tử liên tục gõ cửa nhà Diêu Xuân, nhưng ông ấy có gõ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai ra mở cửa.
Tô lão gia tử không biết là rốt cuộc bọn họ đã đi đâu.
Lúc này Lưu thẩm đi ngang qua nhìn thấy Tô lão gia tử lại tới đây, bà ấy liên vội vàng đi tới.
"Lão gia tử hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?" Lưu thẩm hỏi Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử thấy Lưu thẩm hỏi thì khẽ thở dài.
"Ngươi có biết con dâu ta đi đâu không?" Khi Lưu thẩm nghe thấy câu nói này của Tô lão gia tử, bà ấy liền nhìn Tô lão gia tử với vẻ khó tin.
"Lão gia tử có bị ốm không nhỉ? Sao ông ấy lại thừa nhân Diêu Xuân là con dâu của mình chứ!" Lưu thẩm thầm nghĩ.
Tô lão gia tử nhìn thấy Lưu thẩm đang ngơ ngác ở bên cạnh thế nên liều hỏi lại.
"À, bọn họ lên núi chơi rồi ạ, chắc là trong chốc lát thì chưa thể về được, lão gia tử đừng đợi ở đây nữa ạ."
"Không sao, ta đợi ở đây một lát nữa vậy."
Lưu thẩm thấy Tô lão gia tử vẫn không chịu đi, bà ấy lo lắng Tô lão gia tử nhiều tuổi như vậy mà cứ đứng suốt ở đây sẽ ngất xỉu.
Thế là Lưu thẩm bảo Tô lão gia tử tới nhà bà ấy.
"Nếu lão gia tử không đi thì tới nhà ta ngồi đợi đi! Đợi Diêu Xuân về, ta sẽ đưa người tới có đây được không?" Lưu thẩm nói với Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử thấy Lưu thẩm nói vậy thì lắc đầu.
"Thôi, ta đợi ở đây là được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận