Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 458: Đào Rau Vô Tình Gặp Thiên Vũ Hàn. (2)

Chương 458: Đào Rau Vô Tình Gặp Thiên Vũ Hàn. (2)Chương 458: Đào Rau Vô Tình Gặp Thiên Vũ Hàn. (2)
"Bán rau củ đây, bán rau củ đây." Vì chưa từng bán rau bao giờ nên tiếng rao của Tô Ngưng Nguyệt rất trúc trắc. May là rau ở trong không gian trồng trọt có vẻ ngoài vô cùng đẹp, hơn nữa chất lượng cũng tốt, giá cả lại rẻ, chỉ phút chốc đã có một đám đông lớn vây quanh sạp rau của Tô Ngưng Nguyệt. Thoáng cái rau củ của Tô Ngưng Nguyệt đã được bán hết, nàng nhìn số tiền trong tay, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Nhìn trời thì vẫn chưa tới giữa trưa, nếu quay về giờ này, mẫu thân nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng hiện tại ta có thể đi đâu đây?
"Đúng rồi, ta có thể đưa các ngươi lên núi ăn đất, các ngươi thấy thế nào?"
"Được, được." Vừa nghe thấy mình được đi ăn mỹ vị nhân gian, Điềm Điềm và Mật Mật lập tức trở nên phấn khởi.
"Được rồi, ta đến chợ mua chút đồ ăn trước đã rồi lên núi cùng các ngươi, coi như khao các ngươi." Tô Ngưng Nguyệt nói với chúng nó. Dù Tô Ngưng Nguyệt đã kiếm được tiền nhưng nàng vẫn không muốn mua thịt, chỉ mua vài cái bánh rẻ tiền để lót dạ.
"Xong, chúng ta đi được rồi." Tô Ngưng Nguyệt mua bánh xong, nàng nói với Điềm Điềm, Mật Mật đã quay trở lại hệ thống canh tác. Nàng không biết Điềm Điềm và Mật Mật ở trong hệ thống có nghe được hay không vì lúc nàng vào trong hệ thống canh tác không nghe thấy âm thanh bên ngoài, thế nhưng Tô Ngưng Nguyệt nào biết, tu vi của Điêm Điêm, Mật Mật cao hơn bản thân nàng rất nhiều.
Đi một hồi, cuối cùng cũng lên đến ngọn núi đó.
"Đến rồi, mau ra đây đi, các ngươi có thể ăn đất mà các ngươi cho là mỹ vị." Tô Ngưng Nguyệt gọi.
"Được rồi, ra thôi." Điềm Điềm, Mật Mật vội vàng ra khỏi hệ thống, vui sướng ăn đất cùng bạn, để lại một mình Tô Ngưng Nguyệt ngồi trên tảng đá, ăn cái bánh bản thân mua. "Đoán xem ta là ai?" Đột nhiên có một đôi tay to lớn che mắt của Tô Ngưng Nguyệt. Tô Ngưng Nguyệt phun hết chỗ bánh còn dang dở trong miệng ra, nàng hết sức kinh hoàng, tưởng là người xấu, nhưng bàn tay ấm áp và mùi hương trên tay đem lại cho Tô Ngưng Nguyệt cảm giác rất quen thuộc, hình như đã ngửi thấy ở đâu đó.
"Thiên Vũ Hàn." Tô Ngưng Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đấy, nàng hét lên một tiếng rồi thoát khỏi bàn tay rộng lớn đó, quay đầu nhìn người phía sau.
"Là huynh thật sao? Tại sao huynh lại ở đây?" Tô Ngưng Nguyệt vẫn không thể tin được người trước mắt mình là người mà nàng ngày đêm nhớ nhung. Đôi mắt ấy vẫn sáng ngời như trước kia.
"Câu này phải là ta hỏi muội trước mới đúng, một cô nương như muội sao lại một thân một mình chạy đến nơi này, còn vào giữa trưa nữa?" Thiên Vũ Hàn không trả lời Tô Ngưng Nguyệt mà hỏi ngược lại nàng.
"Ta... Cái này." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ - "Ta không thể nói là ta đem hai đứa huyết sâm đến đây ăn đất được, vả lại, ta nói thì hắn sẽ tin chắc? Nhất định sẽ cho rằng ta bị điên."
"Tô cô nương, muội đang suy nghĩ gì đấy?" Thiên Vũ Hàn quơ quơ tay trước mặt Tô Ngưng Nguyệt.
"À, không có gì, ta tới đây đào rau dại, không phải đã đến trưa rồi sao, ta ngồi đây ăn trưa." Ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt rất lảng tránh, nhanh chóng trả lời.
"Huynh thì sao? Vì sao chàng lại đến đây?" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng chuyển đề tài lên người Thiên Vũ Hàn.
"Ta à, ta có nhiệm vụ nên mới phải tới Lĩnh Nam, không ngờ trùng hợp gặp được Tô cô nương." Nghe được câu trả lời của Thiên Vũ Hàn, Tô Ngưng Nguyệt có chút thất vọng, nhưng chung quy niềm vui nhiều hơn sự thất vọng, bản thân có thể gặp lại Thiên Vũ Hàn đã là điều không dễ dàng.
"Vậy hiện giờ huynh có rảnh rỗi không?" Tô Ngưng Nguyệt thận trọng hỏi, nàng rất hy vọng Thiên Vũ Hàn có thể nói rằng thời gian không eo hẹp, hắn có thể dành nhiều thời gian cho nàng hơn.
"Bây giờ ta thật sự không dư dả thời gian, vụ án đợt này vô cùng cấp bách, ta sẽ đi sớm thôi." Thiên Vũ Hàn vừa nói vừa len lén quan sát Tô Ngưng Nguyệt, thấy sắc mặt của Tô Ngưng Nguyệt mỗi lúc một tệ đi, hắn thâm vui mừng trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận