Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 975: Phá Giải Dư Luận (2)

Chương 975: Phá Giải Dư Luận (2)Chương 975: Phá Giải Dư Luận (2)
Hắn biết Thiên Vũ Hàn một khi đã nói ra câu nói như vậy thì nhất định sẽ hành động, nhưng trong lòng hắn ta vẫn có chút gì đó tin tưởng vào sự may mắn, có thể Thiên Vũ Hàn chỉ đang đe dọa hắn ta, sẽ không làm gì bà ta, nhưng hắn ta biết là tình huống như thế này là cực kỳ nhỏ bé.
Trong ánh mắt lo lắng của Thiên Vũ Trạch, A Phúc cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa, ánh mắt Thiên Vũ Trạch sốt sắng hỏi: "Tình hình ở đó thế nào rồi?"
A Phúc vẫn đang thở hồng hộc, giảm bớt lượng oxi thiếu hụt trên quãng đường chạy nước rút vừa rồi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của Thiên Vũ Trạch, hắn ta không biết có nên nói ra tin tức này hay không.
Thiên Vũ Trạch nhìn biểu cảm do dự trên khuôn mặt A Phúc, tim đập thình thịch, chẳng lẽ thật sự giống với những gì hắn ta dự cảm sao?
Hắn ta không ngồi yên ở trên ghế được nữa, lớn tiếng gầm lên: "Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi mau nói đi chứ?”
"Vương gia, lúc nô tài tới đó đã là một biển máu rồi, nô tài chạy vào trong phòng xem thế nào thì thấy người phụ nữ duy nhất đã chết rồi, hơn nữa còn..." A Phúc nhỏ giọng nói, giọng nói càng lúc càng lí nhí, chủ yếu là vì khí tức trên người Thiên Vũ Trạch càng lúc càng đáng sợ.
"Hơn nữa cái gì?" Thiên Vũ Trạch hỏi với giọng điệu lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, như thể người nói chuyện không phải là một người sống, mà là một người chết lạnh ngắt không còn chút hơi ấm vậy.
Dạo cho A Phúc run lẩy bẩy, vương gia vốn là người tương đối hòa nhã, đây là lần đầu tiên phát ra khí tức đáng sợ như thế này, hắn ta run rẩy nói: "Người đó không có lưỡi."
Thiên Vũ Trạch cười lạnh một tiếng, con sóng ở trong lòng trào dâng như biển động sóng trào, không có sự bi thương tột cùng khi biết được chân tướng như trong tưởng tượng của A Phúc, cũng không có hành động gì điên cuồng, chỉ ngồi ở đó, cảm giác như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy, có điều hành động như vậy mới là kỳ quái nhất không phải sao?
"Ngươi lui xuống đi." Giọng khàn khàn của Thiên Vũ Trạch vang lên.
A Phúc cũng không dám nán lại lâu mà vội vàng lui xuống.
Ánh nến bị gió thổi làm cho lay động, chiếu rọi lên khuôn mặt của Thiên Vũ Trạch, lờ mờ không rõ, không nhìn rõ được sắc mặt của hắn ta.
Trong lòng Thiên Vũ Trạch lúc này có chút hận Thiên Vũ Hàn, hắn thật tàn nhẫn, đã giết chết mẫu phi rồi tại sao còn phải lấy đi lưỡi của bà ta chứ, là bởi vì bà ta phát tán tin đồn ra bên ngoài sao? Hay là muốn làm nhục mẫu phi của hắn ta?
Huống hồ cũng chẳng có chuyện gì xảy ra với Tô Ngưng Nguyệt cả, chỉ là ở bên ngoài có một vài lời đồi mà thôi, những điều này cũng chưa chắc đã làm tổn thương được tới nàng, cần gì phải tàn nhẫn như vậy chứ? Chỉ vì việc này mà giết mẫu phi, Thiên Vũ Hàn như thế này hắn ta thật sự là cảm thấy xa lạ, từ trước đến giờ hắn ta không biết Thiên Vũ Hàn là người tàn nhẫn như vậy.
Thiên Vũ Trạch đau khổ, trong một ngày hôm nay hắn ta mất đi hai người thân thiết nhất với mình, một người là huynh trưởng vẫn luôn bồi dưỡng hắn ta, là hình bóng uy nghiêm nhất trong lòng hắn ta, cũng là mục tiêu cả đời của hắn ta; một người là mẫu phi chịu đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn ta, là sự mềm yếu phát ra từ tận đáy lòng.
Hắn ta mất đi mẫu phi, từ nay về sau sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa, một người là hoàng huynh của hắn ta, tình cảm huynh đệ giữa hai người cũng sẽ không còn nữa, sau này chỉ còn là một người xa lạ bị chia cắt bởi hận thù mà thôi.
Thiên Vũ Trạch muốn hét lên thật lớn để trút hết sự đau khổ ở trong lòng, nhưng bây giờ hắn ta lại không thể hét lên được, không phải hắn ta không đau khổ mà là sự đau khổ lúc này của hắn ta đến cả phát ra tiếng thôi cũng còn khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận