Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 669: Tuỳ Hứng (1)

Chương 669: Tuỳ Hứng (1)Chương 669: Tuỳ Hứng (1)
Thực ra, đã sớm muốn khuyên bà ấy rời đi rồi, nhưng năm đó tiểu thiếu gia còn nhỏ, hơn nữa, tiểu thư ngoài phủ Bắc Minh ra thực sự không còn ngôi nhà nào nữa. Bây giờ tiểu thư nghĩ thông suốt rồi, nàng ấy đương nhiên phải ủng hộ hết mình rồi.
"Tiểu thư, đương nhiên là được rồi, trước kia không phải tiểu thư vẫn luôn muốn hướng tới cuộc sống du sơn ngoạn thuỷ sao? Tới lúc đó chúng ta à, liền đi du sơn ngoạn thuỷ, xuống Giang Nam, người nói có được không?"
"Xuống Giang Nam à.'Bắc Minh phu nhân thầm thì nói, trong lòng không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt ngược lại rất vui vẻ: "Cũng không biết, nhiều năm như vậy rồi, hắn có còn ở Giang Nam không?”
A Nguyễn không nói gì nữa. Một lúc sau Bắc Minh phu nhân về đến trong viện tử của mình, liên cho người tìm hết giá trang bà niêm phong đã lâu ra.
Giá trang của bà dư lại cũng không còn nhiều lắm, nhưng mà những thứ đồ trong đó đều rất trân quý, không phải vàng bạc trân châu thì cũng là thư pháp cổ hoạ, còn có sách quý thất truyền, trong đó còn có ba rương vàng miếng, có thể nói, không có phủ Bắc Minh, nửa đời còn lại của bà cũng không cần lo cơm ăn áo mặc. Nhiều đồ như vậy, cũng chẳng trách người phủ Bắc Minh ngày nhớ đêm mong.
Tin tức Bắc Minh phu nhân đang thu thập giá trang của mình lan truyền khắp phủ Bắc Minh, mọi người đều âm thầm vui mừng, dù sao, lần trước bà sắp xếp lại giá trang của mình, còn đẩy ra ngoài rất nhiều đồ, lần này, chắc có lẽ cũng được đến không ít đồ vật nhỉ.
Bắc Minh vừa vào phủ cũng đã nghe thấy tin tức mẫu thân đang thu dọn giá trang, sau đó tiến vào hỏi: 'Mẫu thân, người đây là định làm gì?"
Bắc Minh phu nhân võ vỗ vai hắn ta: "Nhi tử, nếu như mẫu thân và phụ thân con hoà ly, con có oán hận mẫu thân không?"
Bắc Minh lắc lắc đầu, người khác không biết mẫu thân nhà mình phải trải qua cuộc sống như thế nào, bản thân lại rất rõ ràng. Nếu như có thể hoà ly, vậy cũng là một chuyện tốt.
"Nương, bây giờ dưới tên con đã có sản nghiệp riêng của mình rồi, cũng không sợ bọn họ uy hiếp nữa. Nương, người cứ yên tâm rời đi đi, còn con thì sẽ ở lại cái phủ này, tranh thủ đòi lại tất cả những gì thuộc vê chúng ta."
Bắc Minh Phu Nhân rất yên lòng, thực ra, bà còn rất sợ nhi tử của mình không hiểu, không ủng hộ cho bà.
Đúng lúc này Phạm di nương bước vào, hành lễ với Bắc Minh phu nhân nói: "Phu nhân, tiếng ồn trong viện tử của người bên này to quá, làm ồn đến Uyên Nhi đang ngủ rồi."
Nhìn đi, chỉ là một di nương thôi cũng có thể đến chỉ trích bà ấy rồi, cuộc sống của bà ấy thật là...
Thật ra, Phạm di nương cũng không tính là người có tội ác tày trời gì, chẳng qua cũng chỉ là một người mẫu thân bảo vệ hài tử nhà mình mà thôi. Thực ra, Bắc Minh phu nhân còn rất ngưỡng mộ bà ta nữa, ít nhất, bà ta có thể nắm chặt Bắc Minh Lão gia trong lòng bàn tay mấy chục năm vẫn như một, trừ bà ta ra cũng không có thêm nữ nhân thứ hai nào nữa rồi.
Ngay lúc đó, A Nguyễn tiến lên nói: "Phu nhân, đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, ngoài cửa cũng đã có người chờ rồi ạ."
Bắc Minh phu nhân gật gật đầu: "Cho hắn ta tiến vào đi.'Phạm di nương còn tưởng là người nào đó trong phủ, kết quả, từ ngoài tiến vào một đám người, dẫn đầu chính là Lý Duyệt Dĩnh.
Lý Duyệt Dĩnh gặp được Bắc Minh phu nhân liền khom người hành lễ, nói: "Phu Nhân, nhận được thư của người, Ngưng Nguyệt liền tới tìm ta rồi, bây giờ chúng ta sẽ đem đồ đạc của người chuyển ra ngoài trước nhé.'Bắc Minh phu nhân gật gật đầu. Lý Duyệt Dĩnh ra hiệu, từng rương từng rương to hành lý liên được vận chuyển ra ngoài phủ Bắc Minh. Phạm di nương ngây người rồi, những thứ tài sản này, nhi tử nhi nữ nhà bà ta đều có phần mà. Phạm di nương lập tức ngăn bọn họ lại nói: "Các ngươi đây là làm cái gì thế, đây là đồ của phủ Bắc Minh, các ngươi mau đặt xuống. "Thấy bọn họ không nghe bà ta ngăn cản, bà ta liền quỳ xuống trước mặt Bắc Minh phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận