Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 77: Cãi Nhau Rồi? (1)

Chương 77: Cãi Nhau Rồi? (1)Chương 77: Cãi Nhau Rồi? (1)
Thì ra đây là công lao của Bắc Minh, mấy ngày trước Thiên Vũ Hàn để hắn ta ở lại bảo vệ Tô Ngưng Nguyệt, đối với lời của Thiên Vũ Hàn, hắn ta không thể không theo.
Cứ như vậy, Bắc Minh luôn ở gần đó âm thâm bảo vệ Tô Ngưng Nguyệt, cũng bởi lo rằng nếu qua gần Tô Ngưng Nguyệt, nàng sẽ phát hiện ra hắn ta.
Nào ngờ một ngày kia, khi hắn ta định rời đi, hắn trông thấy vài người tâm ba mươi tuổi đang đi về bên này, Bắc Minh không biết bọn chúng định làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ bọn chúng chắc cũng không phải người tốt lành, liền nhanh chóng nghĩ cách báo tin cho Tơ Mộc.
Vì vậy mấy người Tô Mộc mới ra đấy bảo vệ phân xưởng, còn Bắc Minh thì len lén ẩn nấp gân phòng của Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta nghĩ nhỡ như Tô Ngưng Nguyệt có gặp nguy hiểm gì, hắn ta nhất định sẽ kịp thời xông ra.
Bắc Minh cứ như vậy trông chừng đến sáng khi thấy Tô Ngưng Nguyệt bình an thức giấc, hắn ta mới rời khỏi.
Còn bên kia, Tô Mộc giải quyết xong sự việc mới về phòng ngủ, hoá ra mọi việc đều do đại bá mẫu của họ giở trò, bà ta nghĩ rằng bây giờ Thiên Vũ Hàn không ở bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, sẽ không tiếp tục bảo vệ nàng.
Đại bá mẫu cho rằng hai người Tô Ngưng Nguyệt và Thiên Vũ Hàn chắc là đang cãi nhau rồi, vì thế mà Thiên Vũ Hàn mới luôn trốn Tô Ngưng Nguyệt, thế là bà ta muốn nhân cơ hội mà giành hết mấy món đồ có giá trị ở nàng.
Như là phân xưởng sản xuất đường đỏ của Tô Ngưng Nguyệt, nhưng lại không ngờ rằng bọn chúng còn chưa đến gần đã bị người ở đó phát hiện rồi.
Tô Mộc phái người đem bọn chúng lên quan phủ, nhưng thực không ngờ quan phủ chỉ nói vỏn vẹn một câu còn bận việc nhà mà từ chối bọn họ. Lúc này Tô Mộc mới biết được, thì ra huyện thái gia lại không quan tâm việc này như vậy là do hắn ta và đại bá mẫu kia có quan hệ với nhau. Nghĩ đến đây Tô Mộc cũng không nói thêm gì nữa.
Vì cậu chắc chắn một điều rằng, có nói thêm cũng vô dụng, đành một mình quay về nhà. Không ngờ về đến nhà ngủ được vài giờ đồng hồ đã bị đệ đệ đánh thức.
Tô Thần nhìn thấy dáng vẻ của ca ca, nó có hơi do dự.
"Có nên gọi ca ca không nhỉ, nhưng mà ta thực sự đói quá rồi, nếu như bây giờ không gọi, thì giờ cơm lại phải lùi vê sau nữa." Nghĩ như vậy, nó bèn đi đến trước mặt ca ca, vươn tay động động vào cánh tay cậu.
"Ca ca, thức dậy ăn cơm đi, ăn xong lại ngủ tiếp." Tô Thần nói với Tô Mộc.
Còn trong giấc mơ của Tô Mộc lại rập rờn nghe thấy có người đang gọi mình, thanh âm lại vô cùng quen thuộc, cậu từ từ mở mắt, tầm nhìn vẫn còn nhập nhèm, ngước đầu lên nhìn, thì ra là đệ đệ Tô Thần.
"Sao mới sớm mà đệ lại qua đây ?" Tô Mộc hỏi Tô Thần.
Tô Thần ngẩn ra, bởi vì trước đây đều là Tô Mộc dậy sớm hơn nó. Vậy mà lần này trong khi nó đã dậy từ lâu mà Tô Mộc vẫn còn ngủ.
"Giờ này mặt trời đã lên ba sào* rồi ca à."
*nghĩa là mặt trời đã lên cao bằng ba sào trúc, thường được ví với những người ngủ dậy muộn.
Tô Mộc nghe vậy thì giật mình, vội vàng ngồi dậy nhanh chóng mặc quần áo.
"Mọi người đã ăn cơm chưa ?" Tô Mộc hỏi.
Tô Thần lắc lắc đầu.
"Vẫn chưa, ca ca, chỉ đợi ca thôi." Tô Thần nhẹ nhàng nói.
Tô Mộc có chút áy náy, để cả nhà chỉ chờ một mình mình như vậy. "Ca sắp chỉnh trang xong rồi." Tô Mộc vẫn loay hoay vội vàng.
Tô Thần thấy vậy, cũng rất hiểu chuyện mà nhanh nhảu đáp: " Không sao cả, ca ca không cần vội."
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đã dọn xong món dưa chuột lên bàn ăn, thấy hai người Tô Thần với Tô Mộc vẫn chưa đến, nàng bèn đi đến phòng của Diêu Xuân mời bà ấy ra dùng bữa.
"Nương, đến đây dùng bữa đi, con đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi." Nàng nói với Diêu Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận