Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 397: Mùi Hương Đã Bị Biến Mất Rồi. (1)

Chương 397: Mùi Hương Đã Bị Biến Mất Rồi. (1)Chương 397: Mùi Hương Đã Bị Biến Mất Rồi. (1)
"Tỷ tỷ đây là đang muốn đi đâu đây?" Tô Thần đã nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt lặng lẽ thận trọng mà bước ra khỏi cửa, và hắn thì đi theo sau Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, chúng ta hay là không đi lên núi nữa." Mật Mật dùng tiếng lòng mà nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những lời mà Mật Mật nói liên hỏi Mật Mật rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
"Ta đã ngửi được một mùi hương quen thuộc, Bởi vì Điềm Điềm và Mật Mật đều đã ở trong căn phòng của Tô Ngưng Nguyệt một thời gian dài, Trong nhà Tô Ngưng Nguyệt thì cũng chỉ có vài người đó thôi, vậy cho nên nói về mùi hương của bọn họ thì Điềm Điềm và Mật Mật đều biết rất rõ ràng.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được những lời mà Điềm Điềm nói thì liên dừng bước.
"Lẽ nào đã có người đang đi theo dõi chúng ta!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Mật Mật.
"Đúng vậy, nhưng mà hiện tại thì ta vẫn chưa biết người đang đi theo chúng ta là ai. Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Hay là chúng ta quay trở về?"
"Không sao, tiểu chủ nhân cứ để cho hắn tiếp tục đi theo đi, rồi đến lúc đó ta sẽ giống như lần trước ta sẽ xoá bỏ đi kí ức của hắn." Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy những gì mà Mật Mật nói thì liền gật gật đầu.
"Như thế này cũng được, chỉ là nếu mà ngươi cứ như vậy mà xoá đi kí ức của họ thì cơ thể của bọn họ có bị tổn hại gì không." Tô Ngưng Nguyệt có chút lo lắng mà nói với Mật Mật.
Sau khi Mật Mật nghệ được những lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì lắc lắc đầu. "Tiểu chủ nhân, ngươi cứ yên tâm đi, sẽ không làm hại gì đâu." Khi mà Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Mật Mật nói những lời này thì cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.
Cứ như vậy, bọn họ lại tiếp tục đi lên núi.
"Tỷ tỷ đi lên núi để làm cái gì, trời đã tối muộn như thế này rồi." Lúc này Tô Thần nghĩ thầm lòng.
Tô Thần nhìn thấy ngoài trời đã tối sầm tối mức khi giơ năm ngón tay ra không thể nhìn thấy được nữa, cảm thấy sợ hãi vậy nên Tô Thần nhanh chóng quay trở về.
"Tiểu chủ nhân cái mùi hương đó biến mất rồi." Lúc này Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
"Như thế cũng tốt, chúng ta nhanh chóng đi lên núi thôi!' Cứ như vậy mà bọn họ lên núi tiếp tục đi từng mảnh đất đó.
Rất nhanh đã qua một ngày, buổi sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thần đã tỉnh lại.
Tô Thần muốn đi gặp Tô Ngưng Nguyệt để hỏi về chuyện của buổi tối ngày hôm qua xem tỷ ấy đã đi làm gì, nhưng mà điều không ngờ tới là khi Tô Thần tỉnh lại thì lại không thấy bóng dáng của Tô Ngưng Nguyệt đâu.
"Lẽ nào là tỷ tỷ vẫn đang đi ngủ?" Lúc này Tô Thần nghĩ trong lòng.
"Hay là vẫn là chờ đến khi tỷ tỷ tỉnh dậy thì đi hỏi vậy."
Đúng lúc Tô Thần đang nghĩ thì Tô Thân nghe được có người nào đang gõ cửa, hắn liền chạy đến để mở cửa.
Khi mà Tô Thần mở cửa ra thì người gõ cửa đến là một người mà hắn không ngờ đến.
"Tiên sinh, sao ngày lại đến đây."
Tô Thần không suy nghĩ nhiêu mà hỏi. Tiên sinh dạy học nghe thấy Tô Thần hỏi câu này thì mặt liên đỏ ửng lên.
"Tiểu Thần à hãy vê học đường đi học cùng tiên sinh đi." Tiên sinh nói với Tô Thần.
Sau khi Tô Thân nghe được những lời này của Tiên sinh liên ngơ người ra.
"Vẫn là bị tỷ tỷ đoán đúng rồi, thế mà Tiên sinh lại đến nhà của mình!" Tô Thân nghĩ trong lòng.
Mà lúc này Tiên sinh dạy học nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thần thì cũng ngơ người ra.
"Lẽ nào những lời ta vừa nói không đúng, đã doạ đến hắn rồi sao?" Tiên sinh dạy học cũng nhanh chóng suy nghĩ lại những điều mình vừa nói trong lòng.
Vào lúc này thì Diêu Xuân cũng bước ra, Diêu Xuân nhìn thấy Tiểu Thân đứng ở trước cửa liền hét tới gợi Tô Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận