Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 965: Người Đứng Sau (1)

Chương 965: Người Đứng Sau (1)Chương 965: Người Đứng Sau (1)
Cũng không biết phải dỗ dành nàng như thế nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tô Ngưng Nguyệt, thỉnh thoảng lại xoa đầu nàng, chỉ xem Tô Ngưng Nguyệt như một đứa trẻ để dỗ dành.
Qua một lúc lâu sau, Tô Ngưng Nguyệt cuối cùng cùng ngừng khóc, nhưng vẫn nức nở trong lòng Thiên Vũ Hàn.
"Thiên Vũ Hàn, sao chàng lại tốt như vậy?" Tô Ngưng Nguyệt thút thít nói.
Thiên Vũ Hàn tưởng rằng từ trong miệng nàng sẽ thốt ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại lại nói ra câu này: "Nàng đúng là cô gái ngốc nghếch, ta không tốt với nàng thì tốt với ai, sau này không được hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy nữa." Ngoài nàng ra cũng không có ai xứng đáng để ta đối xử tốt như nàng
Tô Ngưng Nguyệt cũng không nói gì nữa, đứng thẳng người dậy, mắt nhìn Thiên Vũ Hàn chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Chuyện vừa rồi ta có giấu giếm một vài việc... chàng có giận ta không?”
"Việc nàng nói là Thiên Vũ Trạch bôi thuốc cho nàng, có phải không?" Thiên Vũ Hàn thản nhiên nói.
Tô Ngưng Nguyệt trợn tròn mắt: "Sao chàng biết?" Chuyện này nàng không hề để lộ, sao hắn có thể biết được.
"Ta có khả năng đọc suy nghĩ, vì thế sau này đừng muốn giấu ta chuyện gì, mọi chuyện tận sâu trong trái tim nàng ta đều biết hết đấy." Thiên Vũ Hàn mỉm cười nói.
Tô Ngưng Nguyệt bĩu môi, không muốn nói với nàng thì thôi, lại còn dùng câu trả lời quê mùa như vậy để đối phó với nàng nữa, điều này sao có thể là thật được?
Thật là điều này là thật, chẳng qua là khả năng đọc suy nghĩ này chỉ đối với một mình Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt chỉ khẽ động lông mày thôi là Thiên Vũ Hàn biết ngay là nàng đang nghĩ gì. Nhìn thấy hành động nhỏ kia của Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn cũng không giải thích gì thêm nữa.
Tô Ngưng Nguyệt như thể nghĩ ra chuyện gì quan trọng, lập tức hỏi: "Thiên Vũ Hàn, có phải chàng đã biết người đứng sau là ai rồi không?"
"Ừm, đại khái đoán ra được rồi, nhưng vẫn chưa chắc chắn." Thiên Vũ Hàn không giấu nàng mà nói thẳng cho nàng biết.
"ồ." Tô Ngưng Nguyệt chỉ ồ một tiếng, cũng không hỏi người đó là ai.
Thiên Vũ Hàn hoài nghi hỏi: "Sao không hỏi người đó là ai?"
Tô Ngưng Nguyệt nháy mắt tinh nghịch nói: "Ta biết người đó là ai, hay là ta nói ra chàng xem có phải là người đó không nhé?"
Thiên Vũ Hàn có hơi ngạc nhiên, sao nàng có thể biết người đó là ai nhanh như vậy được? Nhưng vẫn phối hợp gật đầu.
"Là Thái Hậu đúng không?" Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng hỏi.
Thiên Vũ Hàn gật đầu, có một hoàng hậu thông minh như thế này, cảm giác này đúng là không tệ.
Thiên Vũ Hàn cũng không hỏi tại sao Tô Ngưng Nguyệt lại biết, nhất định là hôm nay nàng đã phát hiện ra, nhưng trong mắt vẫn lóe lên một sự lạnh lùng, xem ra bà ta vẫn chưa rút ra được bài học, vậy thì đừng có trách hắn.
Lần trước chính là lần cuối cùng rồi, vậy thì lần này không ai có thể ngăn cản được hắn nữa.
"Vậy lời đồn lần này phải làm sao, lời đồn bây giờ thật sự là càng ngày càng mạnh, kiểu gì cũng có." Tô Ngưng Nguyệt thắc mắc.
"Không cần quan tâm đến bọn họ, tin đồn này nếu như không có ai tin thì cũng không thể trở thành lời đồn, đợi qua một thời gian sẽ lắng xuống thôi, nàng cũng không cần phải lo lắng." Thiên Vũ Hàn xoa đầu Tô Ngưng Nguyệt.
"Còn nữa, lần này thì thôi, nếu lần sau nàng còn lén chạy ra ngoài, hơn nữa lại còn bị thương, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như này đâu nhé, chuyện này ta sẽ xử lý, bây giờ nàng cứ chuyên tâm dưỡng bệnh đi, vết thương còn chưa lành?" Thiên Vũ Hàn nhanh chóng nói tiếp, cắt ngang lời mà Tô Ngưng Nguyệt đang muốn nói.
"" Tô Ngưng Nguyệt chỉ đành miễn cưỡng đáp lại một tiếng, nàng thật sự là muốn giúp hắn, nhưng bây giờ nàng không dám phản kháng lại Thiên Vũ Hàn nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
"Người đâu." Thiên Vũ Hàn gọi người ở bên ngoài.
"Hoàng thượng có gì dặn dò?" Một cung nữ cung kính tiến vào và hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận