Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 55: Sẽ Không Phản Bội (2)

Chương 55: Sẽ Không Phản Bội (2)Chương 55: Sẽ Không Phản Bội (2)
Cứ thế, hai người đi theo người kia tới phòng của Vương gia. Thiên Vũ Hàn mới nói cho hai người rằng hắn muốn hồi kinh.
Họ không biết Thiên Vũ Hàn muốn về kinh thành làm gì.
Bởi vì không có chuyện quan trọng thì hắn sẽ không hồi kinh.
Thiên Vũ Hàn nói mẫu hậu hắn bị bệnh, hắn phải về thăm người.
Khi Tiểu Lục nghe vậy thì hắn ta vội nói muốn cùng Thiên Vũ Hàn hồi kinh. Thiên Vũ Hàn gật đầu.
Bắc Minh cũng nói muốn theo Thiên Vũ Hàn, hắn nghe xong Bắc Minh nói thì muốn Bắc Minh ở lại Lĩnh Nam.
Bắc Minh nghe thấy ngẩn cả người. Hắn ta không biết bản thân phải ở lại Lĩnh Nam làm gì, vì nhiệm vụ của hắn ta là bảo vệ Thiên Vũ Hàn. Bây giờ Thiên Vũ Hàn muốn rời khỏi Lĩnh Nam, tại sao lại nói hắn ta ở lại đây.
Thiên Vũ Hàn mới bảo muốn Bắc Minh ở lại bảo vệ một người. Bắc Minh chưa kịp mở miệng thì Tiểu Lục đứng bên cạnh đã thốt lên.
"Là bảo vệ Tô cô nương ấy." Thiên Vũ Hàn nghe Tiểu Lục nói vậy thì quay sang nhìn.
Tiểu Lục bị Thiên Vũ Hàn nhìn chằm chằm tới mức da đầu tê dại cả lên.
"Vương gia, ta sai rồi!" Tiểu Lục vội vàng nói, Thiên Vũ Hàn cũng không trách cứ hắn ta.
Bắc Minh nghe hai người họ nói thì biết bản thân kiểu gì cũng phải ở lại Lĩnh Nam, vẫn muốn thử lần cuối.
"Vương gia, ngài để Tiểu Lục ở lại đi. Tiểu Lục có thể bảo vệ Tô cô nương mà."
Thiên Vũ Hàn lắc đầu. "Không được. Hắn ở lại, ta không yên tâm được." Thiên Vũ Hàn nói.
Tiểu Lục nghe Thiên Vũ Hàn nói thế thì bĩu môi, nhỏ giọng lâm bầm.
"Thật ra võ công của ta cũng cao mà. Để ta bảo vệ Tô cô nương đâu có vấn đề gì. Không ngờ Thiên Vũ Hàn lại nghe được những lời này, xoay lại nói rằng tuy võ công của hắn ta cao, nhưng tính cách lại nóng nảy, cần phải tôi luyện thêm nữa.
Tiểu Lục nghe vậy thì im lặng không nói gì, còn Bắc Minh nghe hai người họ là đã biết bản thân chắc chắn phải ở lại Lĩnh Nam.
Lúc này hắn ta mới dặn dò Thiên Vũ Hàn trên đường hồi kinh nhất định phải đề phòng nhiều hơn, tránh bọn tiểu nhân có cơ hội hãm hại. Thiên Vũ Hàn vừa nghe Bắc Minh nói vừa liên tục gật đầu.
Thiên Vũ Hàn lo lắng, hắn rời đi, sẽ có kẻ tìm Tô Ngưng Nguyệt gây phiền toái, thế nên hắn giao ngọc bội của mình cho Bắc Minh.
"Vương gia, ngài làm gì vậy?" Bắc Minh thấy Thiên Vũ Hàn tháo ngọc bội đã đeo bên người từ khi còn nhỏ tới bây giờ, ngây người ra.
"Sau khi ta rời đi, hãy giao ngọc bội này lại cho Tô cô nương." Thiên Vũ Hàn nói.
Bắc Minh không ngờ được rằng Vương gia và Tô cô nương mới quen nhau được mấy ngày thôi mà Vương gia nhà hắn ta đã lo cho nàng như vậy.
Bắc Minh nhận lấy ngọc bội.
"Gia, ngài yên tâm, cứ giao Tô cô nương cho ta." Hắn ta nói.
Thiên Vũ Hàn nghe hắn ta nói vậy thì gật đầu.
"Gia, trước khi đi ngài không gặp Tô cô nương à?" Tiểu Lục đứng bên cạnh hỏi.
Thiên Vũ Hàn nghe vậy thì lại lắc đầu.
"Không đi." Tiểu Lục nghe thế thì hiểu giữa hai người họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì khó chịu.
Rốt cuộc là chuyện gì thì hắn ta không dám hỏi, vì sợ bị chủ tử mắng. "Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài đi, có gì ta sẽ cho người gọi." Thiên Vũ Hàn nói với hai người họ.
"Vâng, gia, bọn ta cáo lui trước." Cứ như vậy, Bắc Minh và Tiểu Lục rời khỏi phòng của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn thấy hai người đã rời đi thì nhanh chóng ngồi vào bàn, viết cho Tô Ngưng Nguyệt một phong thư. Bên trong viết rằng hắn phải ra ngoài làm một việc, phải mấy tháng nữa mới trở về. Hắn còn dặn nàng tuyệt đối đừng tiết lộ trí tuệ của mình cho bất kỳ ai khác. Trong thư, Thiên Vũ Hàn cũng bày cho Tô Ngưng Nguyệt phải giả ngu giả dại như thế nào.
Thiên Vũ Hàn viết thư xong thì không hiểu nổi bản thân vì sao phải lo lắng cho Tô Ngưng Nguyệt như vậy, dù hai người họ chẳng có quan hệ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận