Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 708: Thánh Chỉ (2)

Chương 708: Thánh Chỉ (2)Chương 708: Thánh Chỉ (2)
Trương Nghiêm quay về cung, sau đó đi thẳng đến điện Sùng Minh, Thiên Vũ Hàn đang phê chữa bản tấu trong đó.
Nhìn thấy Trương Nghiêm đã quay về, mắt cũng không ngước lên, chỉ thờ ơ hỏi: "Quay về rồi?"
"Vâng, thưa bệ hạ." Trương Nghiêm chậm rãi trả lời.
"Trong phủ phản ứng thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, Bệ hạ đã hạ chỉ cưới Hoàng hậu, chuyện tốt lớn như vây đương nhiên người trong Tô phủ vô cùng vui mừng."
Thiên Vũ Hàn nhìn Trương Nghiêm với ánh mắt kỳ lạ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngươi nhận bao nhiêu tiền của Tô phủ?"
Trương Nghiêm nghĩ thầm, tại sao hai người họ lại tinh như vậy, họ chỉ bắt nạt một thái giám nhỏ như hắn ta, làm một thái giám nhỏ thật mệt.
Trương Nghiêm lấy túi ngân lượng từ trong tay áo ra rồi đưa đến, Thiên Vũ Hàn cầm lấy, sau đó ước lượng hai lần rồi nói: "Ra tay thật hào phóng, ngươi đi chuyến này không lỗ."
Trương Nghiêm chỉ có thể cắn răng cười nói: "Hoàng thượng, nô tài có thể nhận được phần thưởng này là nhờ vào sự nhân từ của bệ hạ, có thể để bệ hạ có được cơ hội này không?”
Câu nói này thành công lấy lòng Thiên Vũ Hàn, sau đó hắn ta nở nụ cười. Nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Vũ Hàn, Trương Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa, thật sự sợ bệ hạ phát bệnh.
Trọng lòng Thiên Vũ Hàn quả thực hơi bực bội, hắn có thể thấy rõ vẻ mặt của Diêu Xuân và Chương Dự ngày hôm đó, đừng nghĩ hắn mù, sắc mặt tái nhợt như vậy, còn thực sự coi hắn bị mù, không khỏi vui mừng, câu ngày nói ra ngay cả hắn cũng không tin. Về phần Tô Ngưng Nguyệt, trên mặt viết rõ ràng bốn chữ "Ta không bằng lòng".
Lại nói đến Tô phủ, Tô Ngưng Nguyệt trở vê phòng, lẻn vào không gian, sau đó chống đầu ngẩn ngơ ở trong đó không nói một lời.
Điềm Điềm và Mật Mật cũng ngẩn ngơ bên cạnh chủ nhân của mình, hệ thống đại nhân không thể chịu được nữa, sau đó bắt đầu nói: "Sao vậy, tên Hoàng đế đó không tốt sao? Người gả cho hắn vẫn không vui?"
"Sao ta phải vui? Đúng, ta đã từng thích hắn, gả cho hắn cũng là ước mơ trước kia của ta, nhưng trước kia là trước kia, không phải bây giờ, bây giờ ta đã không còn thích hắn nữa. Mà bây giờ lại phải gả cho hắn."
"Thật sự không thích nữa?" Giọng nói nhẹ nhàng của hệ thống truyền đến từ phía xa.
Tô Ngưng Nguyệt muốn nói, đương nhiên không thích nữa, nhưng lời nói đến miệng lại không thể nói ra thành lời, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn không thể tự lừa dối mình. Trong lòng nàng thực ra vẫn còn có Thiên Vũ Hàn.
"Cho dù ngươi nói đúng, thời đại ta sống dạy ta rằng trượng phu chỉ có một thê tử, lẽ nào ngươi muốn để ta chia đều với người khác?"
"Vậy thì phải tự hỏi bản thân ngươi. Thực ra việc ngươi muốn làm đã thất bại từ khi nào rồi, tương tự nếu ngươi muốn trái tim của Thiên Vũ Hàn, bản thân ngươi không làm được sao? Vậy phải xem ngươi có muốn làm hay không? Có bằng lòng hay không?”
Tô Ngưng Nguyệt muốn nói, đương nhiên nàng không muốn, kiêu ngạo như nàng, tại sao phải chấp nhận thiệt thòi vì đại cục, đi hạ thấp mình vì một nam nhân không thích mình.
"Ta không giống các ngươi, chỉ biết tình tình yêu yêu trên thế gian trần tục, nhưng ta ở trong không gian nhiêu năm như vậy, đã gặp được rất nhiều chủ nhân, họ cũng thường xuyên khổ vì tình. Mặc dù vậy, ta vẫn không thể hiểu tình yêu trên thế gian của các ngươi."
Điêm Điềm và Mật Mật thực sự là hai sinh vật nhỏ đáng yêu, suy nghĩ của nó hồn nhiên hơn họ.
"Chủ nhân, người không vui sao? Ta nghe nói trong cung có rất nhiều quần áo đẹp, đồ ăn và điểm tâm ngon, còn có rất nhiều người hầu hạ, nhưng sao người lại có vẻ không muốn?"
Tô Ngưng Nguyệt sờ lên từng đứa một, nói: 'Các ngươi còn nhỏ, nhìn sự việc và vấn đề quá đơn giản, đợi đến khi các ngươi lớn lên sẽ hiểu."
Kể từ khi thánh chỉ được ban, Tô phủ nhanh chóng trở thành một chiếc bánh tráng thơm ngon trong hoàng thành, mỗi ngày đều có đủ loại người tới bái phỏng, hoặc là có đủ loại người tới gửi thiệp mời cho Tô phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận