Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1009: Rời Đi. (1)

Chương 1009: Rời Đi. (1)Chương 1009: Rời Đi. (1)
Trong một vùng núi rừng ở ngoại ô kinh thành, một thiếu niên mặc đồ màu trắng tung bay trước gió, để cho gió thổi lên tóc của mình, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại có thêm chút cảm giác chua xót.
Đây chính là Tô Ngưng Nguyệt đang ở khỏi hoàng cung, ăn mặc thành dáng vẻ của một thiếu niên.
Lần trước sau khi hai người bọn họ chẳng vui vẻ mà ra về, nàng cuối cùng cũng thành công, thành công rời khỏi nơi đó.
Nghĩ tới tình cảnh tối ngày hôm đó.
Thiên Vũ Hàn sau cơn giận cuối cùng vẫn không hề cụt hứng, nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Ta coi như là lân này nàng ra ngoài dạo chơi một chuyến, trong vòng một tháng nhất định phải quay về."
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy hắn nói vậy thì bĩu môi, nàng không nói gì, lẩm bẩm trong lòng, sau này ra ngoài rồi, lúc nào trở về, hắn quyết định được chắc? Chuyện này vẫn là lúc này nàng muốn trở về thì sẽ về.
Nhưng nàng không tiếp tục tranh cãi với Thiên Vũ Hàn nữa, nàng còn lâu mới ngu ngốc như vậy?
"Còn nữa, phải chú ý an toàn, ám vệ đi theo bên cạnh nàng..." Thiên Vũ Hàn nói tiếp, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Tô Ngưng Nguyệt đang định nói gì đó, nhưng Thiên Vũ Hàn lại trừng mắt nhìn qua, nàng cũng chỉ bu rồi rôi không nói gì nữa.
Thiên Vũ Hàn nói tiếp: "Lúc ở bên ngoài không được cứng đầu, mọi chuyện ám vê đã sắp xếp hết cho nàng rồi, ra nhất nhất định phải đeo mạng che mặt, trong tình huống có người ở đó không được phép tháo mạng che mặt ra, còn nữa không được trêu ghẹo nam nhân khác, nàng đừng ăn mặc như phụ nữ..." Lần này Tô Ngưng Nguyệt không có ý muốn nói chuyện nữa, chỉ yên lặng nghe Thiên Vũ Hàn lải nhải, sao nàng lại không biết là Thiên Vũ Hàn lại lắm mồm như vậy chứ.
Hai người một người nói một người nghe, giống như là trượng phu ra ngoài, thê tử cứ lải nhải không ngừng vậy, chỉ có điều vai trò của hai người hoán đổi cho nhau mà thôi.
Lúc này bầu không khí giữa hai người cũng không còn căng thẳng, như thể là bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung như lúc trước nữa, bầu không khí lúc này dường như trở về chế độ gần gũi của trước đây vậy.
"Thiên Vũ Hàn, chàng dài dòng thật đấy." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Như thể là cuộc cãi vã lúc trước của hai người chưa từng xảy ra vậy.
Thiên Vũ Hàn đang nói hăng say chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại, nói: 'Nàng còn nói ta, ta đây là đang quan tâm ai hả? Vô lương tâm."
"Ta biết rồi, ta sẽ làm theo những gì chàng nói, vậy thì có phải bây giờ cũng ta có thể kết thúc chủ đề này được rồi không." Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nói, nhưng thấy Thiên Vũ Hàn vẫn đang nói, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc.
"Thiên Vũ Hàn, ta biết chàng là vì tốt cho ta, nhưng mà thời gian này xảy ra bao nhiêu là chuyện, giữa chúng ta cũng có chút mâu thuẫn và xung đột, ta nghĩ chúng ta nên cho nhau chút thời gian, để suy nghĩ kỹ về những chuyện này." Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh nói.
Thiên Vũ Hàn im lặng, nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không né tránh, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Phía trước, một cỗ xe ngựa lao như bay tới, cuốn theo bụi đất, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thiếu niên mặc đồ đen đánh xe ở phía trước, nội tâm không khỏi than khóc, sao vẫn chưa thoát khỏi hắn ta chú.
Người đánh xe là một chàng trai trẻ, mặc một bộ quần áo vải màu đen, nhưng vẫn không che đậy được hơi thở lạnh lùng của hắn ta, người này chính là Lâm Dương, ám vệ Thiên Vũ Hàn sai đi theo Tô Ngưng Nguyệt.
Ngưng Nguyệt nhìn xe ngựa xuất hiện ở bên cạnh, thu lại hồi ức của chính mình, bất lực thở dài nói: "Lâm Dương, sao ngươi tìm được ta vậy?"
Thiếu niên mặc đồ đen không nói gì, chỉ nhìn Tô Ngưng Nguyệt chằm chằm, ánh mắt có ý là bảo nàng lên xe, nhưng Tô Ngưng Nguyệt cũng ngoan cố nhìn hắn ta mà không lên xe, hắn ta có thể làm gì được nàng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận