Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 162: Rầu Rĩ Không Vui (2)

Chương 162: Rầu Rĩ Không Vui (2)Chương 162: Rầu Rĩ Không Vui (2)
"Nguyệt Nguyệt, bây giờ nương chưa muốn ăn gì, lát nữa nương lại ăn nhé."
Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói như vậy xong thì tâm trạng mới thoải mái hơn, vì thế Tô Ngưng Nguyệt lại để hộp đào kia lên bàn.
"Vậy lúc nào nương muốn ăn thì cứ mở nó ra nhé." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Cứ như vậy, Diêu Xuân với Tô Ngưng Nguyệt nói chuyện, một lát sau, Tô Ngưng Nguyệt cảm giác không còn sớm nữa nên đã đi gọi ca ca đệ đệ của nàng thức dậy.
Vì thế nàng rời khỏi phòng của Diêu Xuân rồi đi tới phòng đệ đệ nàng, Tô Ngưng Nguyệt muốn đánh thức đệ trước, sau đó mới đến phòng ca ca gọi ca ca dậy.
Nhưng không ngờ khi Diêu Xuân đi vào phòng của đệ đệ nàng, lại phát hiện trong phòng đệ đệ nàng không có một bóng người.
"Lạ quá, đệ đệ không có ở trong phòng sao?" Lúc Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đệ đệ nàng không có ở phòng, nàng ngẩn người, nàng vẫn cứ tưởng đệ đệ vẫn còn đợi ở trong phòng.
"Tiểu Thần đi đâu vậy nhỉ?" Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy trong phòng đệ đệ không có đệ đệ, vì thế nàng liền đi tới phòng của ca ca, lúc Tô Ngưng Nguyệt đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy ca ca mình cũng không có trong phòng luôn.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt lại ngẩn người, nàng không biết ca ca với đệ đệ của nàng rời khỏi phòng khi nào. Thật ra Tô Ngưng Nguyệt không biết khi nàng vẫn còn đang ngủ, ca ca với đệ đệ của nàng đã đi lên núi rồi.
Bọn họ muốn ởđi tìm một ít cà chua, bởi vì hiện tại bọn họ đã lâu chưa được ăn canh trứng cà chua, vậy nên bọn họ rất nhớ hương vị kia.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt lại quay về phòng của Diêu Xuân. "Sao vậy?" Lúc này Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt quay lại, bà hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
"Nương, không thấy đệ đệ với ca ca đâu cả." Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân hỏi, nàng liền nói với bà như vậy.
"Chắc hai đứa đi ra ngoài chơi rồi, con không cần lo lắng đâu, hai huynh đệ cũng không còn nhỏ nữa." Bà ấy nói với nàng.
Nghe Diêu Xuân nói vậy, nàng cũng gật gật đầu.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy ca ca với đệ đệ của nàng vẫn còn rất nhỏ, nhưng nàng lại không biết vì sao nương nàng lại nói ca ca với đệ đệ không còn nhỏ nữa.
Một lát sau, Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến hiện tại nàng đang sống ở thời cổ đại, ở thời này từng ấy tuổi đúng là đã trưởng thành rồi.
Mà lúc này, hai người Tô Thần với Tô Mộc ở trên núi tìm mãi vẫn không thấy cà chua, bọn họ cũng không biết vì sao lại không tìm thấy, lúc nào hai người họ đang cảm thấy vô cùng mất mát.
Bọn họ nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, vì thế hai người cùng nhau đi xuống núi, vốn đang muốn đi lên núi tìm một ít cà chua buổi tối nấu canh trứng gà cà chua, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể ăn canh trứng gà không thôi.
Cứ như vậy hai người bọn rầu r không vui trở về nhà, lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang ở nấu cơm nhìn thấy ca ca với đệ đệ nàng đã về rồi.
"Hai người đi đâu vậy, sao bây giờ mới về vậy?" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng hỏi bọn họ.
"Bọn ta đi lên núi.' Tô Mộc nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy liền buông đồ trong tay xuống một bên rồi nhìn Tô Mộc.
"Ca ca các huynh đi lên núi làm gì?” "Bọn ta muốn ăn canh trứng gà cà chua, muốn đi lên núi tìm xem còn cà chua không.' Tô Mộc nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Ca ca, hiện tại đã qua mùa cà chua phát triển rồi." Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy mới nói.
Nghe nàng nói vậy, hai người Tô Mộc với Tô Thần càng thêm mất mát.
Không ngờ bọn họ phải chờ rất lâu mới được ăn canh trứng cà chua, lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng phát hiện Tô Mộc với Tô Thần đều đang có hơi mất mát.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ hai người bọn họ rất thích ăn canh trứng cà chua, vậy nên Tô Ngưng Nguyệt muốn cho bọn hắn một bất ngờ, bởi vì hiện tại Tô Ngưng Nguyệt đã nghiên cứu sáng tạo ra phương pháp trồng rau trái mùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận