Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1020: Âm Mưu (1)

Chương 1020: Âm Mưu (1)Chương 1020: Âm Mưu (1)
Tử Tuyền cũng không thèm để ý đến hắn ta, đi vòng qua hắn ta, tới đẩy cửa và đi thẳng vào, Thiên Vũ Trạch thấy vậy cũng không nói lên lời mà đi theo vào.
Thấy cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác với bên ngoài, Thiên Vũ Trạch mới chú ý tới rằng hóa ra nơi này có trận pháp.
"Người đi theo ta, ở đây người đừng nhìn ngó lung tung, biết chưa?" Tử Tuyên cảnh cáo Thiên Vũ Trạch.
Thiên Vũ Trạch gật đầu, nhưng thấy ánh mắt của hắn ta tới đâu cũng nhìn quanh ngó quất, thì nàng ta cũng biết là hắn ta không nghe theo lời của mình, nhưng nàng đã nói đến thế rồi, hắn ta có nghe hay không thì cũng không phải việc của nàng ta.
Thiên Vũ Trạch nhìn nữ tử mặc đồ trắng bay phấp phới ở đằng xa, ăn mặc vô cùng hở hang, hơn nữa những thị vệ có thể tùy ý chơi đùa với bọn họ.
Trái tim của hắn ta khẽ trùng xuống, xem ra hắn ta thật sự đã tới một nơi khá là biến thái rồi.
Nhìn con đường dần mở rộng, và càng lúc càng tối tăm, tất cả ánh sáng như thể bị cái gì đó chặn lại vậy, chỉ để lại chút ánh sáng le lói để có để nhìn đường đi.
Trong lòng Thiên Vũ Trạch đề cao cảnh giác, nơi này không đơn giản?
"Tới rồi, nơi này chính là chỗ của chủ công, người phải cẩn thận một chút đấy nha." Tử Tuyền nói, nói xong cũng không quan tâm tới biểu cảm của Thiên Vũ Trạch mà đi thẳng.
Thiên Vũ Trạch nhìn căn phòng đen như mực ở trước mặt, đây chính là chủ nhân đứng sau nữ nhân kia sao? Hắn ta vẫn có chút tò mò, nhìn dáng vẻ này, cũng không phải là một người bình thường.
Thiên Vũ Trạch nhìn nơi trống trải và tối tăm kia, trong lòng không khỏi thắt lại. "Vào đi!" Một giọng nói khàn khàn vang lên, giống như là tiếng kêu của một con quạ vậy, nơi này trông càng dựng tóc gáy hơn.
Thiên Vũ Trạch ổn định tinh thân của bản thân và đi vào, hắn ta cũng có chút tò mò, người ở trong này rốt cuộc là ai?
"Cọc kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra, nhìn bóng tối tràn ngập căn phòng, Thiên Vũ Trạch thật sự không thể phán đoán người kia đang ở đâu.
"Tiến lên." Giọng nói khàn khàn kia một lần nữa vang lên.
Tiếng cạch cạch cạch vang lên, âm thanh vang lên rất rõ ràng ở trong một nơi vô cùng yên tĩnh như thế này, có thể nghe rõ từng bước chân rơi xuống đâu.
Trong bóng tối, Thiên Vũ Trạch không nhìn thấy gì hết, chỉ có thể dựa vào cảm giác để tiến về phía trước, cho đến khi nhìn thấy ở phía trước có ánh sáng yếu ớt.
Thiên Vũ Trạch mới khẽ thở phào, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
"Cửu hoàng tử, đã lâu không gặp!" Giọng khàn khàn kia một lần nữa vang lên, vấn là chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy hình dáng của người này.
"Xem ra ngươi cũng chẳng có bao nhiêu thành ý, đến mặt cũng không cho ta thấy." Thiên Vũ Trạch cũng thản nhiên nói.
"Chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, thanh ý như thế này vẫn chưa đủ sao?"
"Vậy thì chúng ta có thể vào vấn đề chính được chưa?" Câu nói này cũng không thể phản bác, hắn ta liều bắt đầu vào chuyện chính.
Trong bóng tối, hai người thảo luận với nhau, tiếng nói không lớn, nhưng nội dung bên trong cũng đủ chấn động thiên hạ.
Thiên Vũ Trạch đi ra khỏi cửa, rồi lại quay đầu lại nhìn căn phòng này, hoàng huynh người đừng trách ta, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, huynh cũng phải trả giá về hành vi trước đây của mình.
Ta vốn không muốn trêu chọc Tô Ngưng Nguyệt, nhưng lần này là bản thân nàng tự xuất hiện trước mặt ta, vậy thì cũng không thể trách ta được.
Khóe miệng của Thiên Vũ Trạch nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tính toán.
Ở bên kia Tô Ngưng Nguyệt đang nghỉ ngơi vẫn chưa biết ở đây có hai người đang âm thầm tính kế hãm hại nàng.
Từ khi tin nàng mang thai được những ám vệ kia biết, nàng đến ra cửa cũng không được, cho dù là có ra cửa thì bọn họ cũng kéo nhau đi theo sau nàng, lại còn không ẩn thân, không cần nói cũng biết là phô trương đến thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận