Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 259: Mất Mát Mà Về (2)

Chương 259: Mất Mát Mà Về (2)Chương 259: Mất Mát Mà Về (2)
"Đặt nó ở đây đi, như vạy có thể ngăn cản những thứ không sạch sẽ." Hàn Vũ Đồng nói với người khiêng tượng phật.
"Vâng tiểu thư." Cứ như vậy, bọn họ dựa theo phân phó của Hàn Vũ Đồng đặt tượng phật ở chính giữa cửa.
"Được rồi, không còn việc của các ngươi nữa, các ngươi lui xuống trước đi." Hàn Vũ Đồng nói với mấy hạ nhân kia.
Mấy hạ nhân kia lập tức rời đi.
"Tiểu thư, pho tượng phật này thật sự có thể trấn áp được những mà quỷ đó sao?" Hà Hương khó hiểu nhìn Hàn Vũ Đồng ở bên cạnh nói.
Hàn Vũ Đồng gật đầu.
"Đương nhiên. Ngươi cứ xem đi, buổi tối hôm nay định có thể ngăn chặn được những đồ vật không sạch sẽ kia." Hàn Vũ Đồng tràn đầy tự tin nói với Hà Hương.
Nhưng cho dù Hàn Vũ Đồng rất tự tin thì Hà Hương vẫn không tin Hàn Vũ Đồng có thể lấy được thứ đó.
"Được rồi, không còn việc của các ngươi nữa, các ngươi cũng đi xuống đi." Lúc này Hàn Vũ Đồng nhìn hai nha hoàn xung quanh nói.
Mấy nha hoàn kia lập tức rời đi.
"Tiểu thư, chúng ta cũng mau đi thôi, nếu không trời tối rồi xảy ra chuyện thì phải làm sao?" Hà Hương hơi lo lắng nói với Hàn Vũ Đồng.
"Đi? Nếu ngươi sợ thì ngươi cứ về đi." Hàn Vũ Đồng nói với Hà Hương.
"Hà Hương không sợ, chỉ là Hà Hương lo lắng cho an toàn của tiểu thư."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không sao." Sau khi nghe Hà Hương nói xong Hàn Vũ Đồng đã võ võ lưng Hà Hương nói. Hà Hương không biết tại sao, ngay khi bước vào cung Vĩnh Ninh, nàng ta đã cảm nhận được một luồng hơi thở âm trâm tràn ngập xung quanh.
Cũng may có Hàn Vũ Đồng ở bên cạnh, nếu không Hà Hương đã sợ hãi mà chạy ra ngoài rồi.
Khi nghe Hàn Vũ Đồng nói Hà Hương thở dài một hơi thật sâu.
"Sao phu nhân lại muốn cho ta đi theo tiểu thư đến đây chứ?" Trong lòng Hà Hương thầm nghĩ.
"Ngươi đang suy nghĩ gì thế?" Lúc này Hàn Vũ Đồng nhìn Hà Hương phát ngốc ở bên cạnh liên hỏi. Hà Hương vội vàng thu lại suy nghĩ của mình nhìn vê phía Hàn Vũ Đồng lắc lắc đầu.
"Không nghĩ gì cả, tiểu thư." Hà Hương vội vàng nói với Hàn Vũ Đồng.
"Không nghĩ gì thì tốt, nếu như ngươi sợ thì tự mình trở về đi, ta sẽ ở đây một mình cũng được."
Hà Hương vội vàng lắc đầu.
"Hà Hương không sợ chút nào." Hàn Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm khi nghe Hà Hương nói vậy.
Cứ như vậy, sau khi hai người ngồi ở bên cạnh một lúc, Hà Hương không nhịn được, nàng ta nhìn Hàn Vũ Đồng ở bên cạnh.
"Tiểu thư, chẳng lẽ đêm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây sao?" Hà Hương nói với Hàn Vũ Đồng.
Nghe Hạ Hương nói Hàn Vũ Đồng mỉm cười.
"Ngươi yên tâm, một mình ta ở lại đây đợi là được, ngươi ra bên ngoài canh nhìn xem có người nào đi qua nơi này không." Hàn Vũ Đồng nói với Hà Hương.
Hà Hương nghe được Hàn Vũ Đồng nói lời này thì bị dọa cho choáng váng.
"Tiểu thư tuyệt đối không thể, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì ở đây, vậy thì phải làm sao?" Hà Hương vội vàng nói với Hàn Vũ Đồng.
"Ngươi yên tâm đi, ta đã có cách đối phó. Ngươi chỉ cần canh giữ ở bên ngoài là được."
"Được rồi, ngươi đừng nói nhiều như vậy. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi ra bên ngoài trước đi, để tránh làm người ta phát hiện." Ngay lúc Hà Hương còn muốn nói gì đó với Hàn Vũ Đồng, đã nhìn thấy Hàn Vũ Đồng đẩy Hà Hương ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư, người mở cửa ra." Lúc này Hà Hương liên tục đập cửa, nói với Hàn Vũ Đồng trong phòng.
"Nhanh rời khỏi nơi này, đừng để ta nói lần thứ ba!" Hàn Vũ Đồng có chút tức giận nói với Hà Hương ngoài cửa.
Hà Hương nghe được Hàn Vũ Đồng nói lập tức vội vàng dừng tay.
"Tiểu thư không xong rồi, tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Không được ta phải nói chuyện này cho phu nhân." Hà Hương nghĩ vậy lập tức vội vàng rời khỏi cung Vĩnh Ninh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận