Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1018: Nổi Trận Lôi Đình (1)

Chương 1018: Nổi Trận Lôi Đình (1)Chương 1018: Nổi Trận Lôi Đình (1)
"Ngươi đừng khuyên ta nữa, ta chưa hoàn thành được những chuyện này thì ta sẽ không trở vê đâu, ngươi có nói như thế nào cũng không có tác dụng đâu." Tô Ngưng Nguyệt nhìn ám vệ kiên định nói.
Ám vệ nhìn ánh mắt ngoan cố của Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta biết là mình không thể khuyên nổi nàng, sau đó lên tiếng nói: "Vậy thì, công tử, chuyện này chúng ta nhất định phải bẩm báo với hoàng thượng."
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu đồng ý, nếu như không để cho Thiên Vũ Hàn biết thì sau này không biết sẽ làm loạn như thế nào nữa?
Thấy Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, ám vệ thở phào nhẹ nhõm, nếu như công tử không đồng ý thì hắn ta cũng không biết phải làm như thế nào.
Tô Ngưng Nguyệt ngồi trong phòng, tay xoa bụng của chính mình, ở trong này có một sinh mệnh sao?
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, con à, con nhất định phải kiên cường một chút nhé, biết không? Như vậy thì mẫu thân mới có thể nhìn thấy con được, mẫu thân tin con, nhất định con sẽ kiên cường có phải không?
"Công tử”
Lâm Dương từ bên ngoài trở về, thấy hơi thở của hắn ta có chút gấp gáp, xem ra là đã biết chuyện kia rồi.
"Thật sao... Lâm Dương thở hổn hển nhìn bụng của Tô Ngưng Nguyệt mà không nói lên lời.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
Biểu cảm của Lâm Dương có chút kinh ngạc, tiểu chủ tử tới thật không đúng lúc, sao lại tới đúng lúc này chứ?
"Chuyện thế nào rồi?" Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng hỏi. Chuyện này mới là chuyện quan trọng.
"Ta đi theo bọn họ, thành công tìm được vị trí kho lương của bọn họ, không làm kinh động đến bất cứ ai, cũng không vào kiểm tra, biết được vị trí là trở về ngay." Lâm Dương cung kính nói.
"Ừm, ngày mai dẫn ta tới đó đi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi." Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt có chút hưng phấn, tìm được vị trí vậy thì dễ rồi.
"Nhưng, công tử người mới... để chúng tôi đi làm việc này không được sao?" Lâm Dương có kinh ngạc kêu lên, nơi đó không phải là nói có thể tùy tiện xông vào được, hơn nữa bây giờ nàng còn đang mang thai, không thể chịu nổi mất.
"Chuyện này mà không có ta thì chẳng ai có thể làm được." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Lâm Dương muốn phản bác nhưng cũng không biết phải phản bác như thế nào, hắn ta đến cả chuyện đó là gì cũng không biết thì phải giúp nàng giải quyết như thế nào chứ?
Chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống, ngày mai nhất định phải bảo vệ thật tốt cho công tử, nếu như có chuyện gì xảy ra với nàng, còn cả đứa bé trong bụng nữa thì hoàng thượng nhất định...
Nghĩ tới bộ dạng nổi giận của hoàng thượng, Lâm Dương lại rùng mình, nhất định phải bảo vệ tốt cho hoàng hậu.
Tô Ngưng Nguyệt hít một hơi, ngay từ khi bắt đầu nàng tới biên cương chính là vì lương thảo của bọn họ, cũng không phải là nàng thiếu mà là toàn bộ đại quân của Bắc Việt đều thiếu, mặc dù cách kia của nàng có thể cũng có tác dụng nhất định, nhưng chuyện gì cũng phải chuẩn bị nhiều phương án.
Lúc trước nàng tới nơi này chỉ với ý định muốn thử một chút xem sao, nhưng khi gặp lại Thiên Vũ Trạch, nàng đã ôm quyết tâm nhất định phải cướp được những kho lương này. Sau khi gặp Thiên Vũ Trạch ngày hôm đó, nàng nhìn thấy phía sau hắn ta có người của biên cương này, hơn nữa còn có không ít, mặc dù bọn họ đều ăn mặc giống như người Bắc Việt, nhưng lỗ tai không được che giấu kỹ.
Chỉ có người vùng biên cương mới xỏ lỗ tai, Thiên Vũ Trạch và bọn họ đi cùng với nhau, nếu nói Thiên Vũ Trạch không có quan hệ gì với người biên cương thì nàng không tin, vậy thì nhiệm vụ mà Thiên Vũ Hàn giao cho hắn ta, cũng chính là chỗ lương thảo kia, không biết được là tới cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, dễ dàng để thấy được.
Vậy thì nếu như một khi hai bên đánh nhau, thì chẳng phải bên phía Đại Việt phải chịu thiệt thòi lớn hay sao, chưa biết chừng, cuộc chiến này mà thua thì Thiên Vũ Hàn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận