Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 53: Hôn Mê

Chương 53: Hôn MêChương 53: Hôn Mê
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy bản thân cứu không nhầm người.
Đúng lúc này, một hộ vệ đi tới bên Thiên Vũ Hàn: “Gia, không còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường."
Thiên Vũ Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu. Hắn thấy Tiểu Lục tuy đã tỉnh lại nhưng còn chưa khôi phục lại thể lực, nên đã sai thị vệ cõng Tiểu Lục vào trong kiệu của hắn.
Tên thị vệ thấy Thiên Vũ Hàn muốn cho Tiểu Lục vào trong kiệu thì vội nói với hắn rằng làm thế sợ là không ổn lắm. Thiên Vũ Hàn nghe vậy thì nghiêm mặt lại.
"Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?" Hắn hỏi.
Tên thị vệ kia thấy vậy thì vội nói là y đáng chết, là y đáng chết!
Tên thị vệ kia nhanh chóng đưa Tiểu Lục lên kiệu. Ai nấy xung quanh nhìn thấy cảnh này đều ngẩn người ra. Họ không ngờ Thiên Vũ Hàn lại để cái tên ăn mày này lên kiệu cùng với hắn.
Lúc này, Thiên Vũ Hàn quay sang nhìn Bắc Minh.
"Ngươi cũng lên luôn đi." Thiên Vũ Hàn nói. Bắc Minh nghe vậy thì vội lắc đầu.
"Gia, Không cần đâu, ta tự đi được." Tuy lúc ấy Bắc Minh còn nhỏ tuổi, nhưng hắn ta đã biết được quy củ, chủ tử và nô bộc không thể ngồi cùng một kiệu.
Cho dù chủ tử không nói gì, nhưng bọn họ cũng không thể làm thế.
Thiên Vũ Hàn thấy Bắc Minh tuân thủ quy củ như thế có chút vui mừng, nhưng hắn vẫn mong Bắc Minh có thể lên kiệu cùng hắn. Hắn nhìn chằm chằm Bắc Minh.
"Sao, ngươi dám cãi lệnh của ta?" Thiên Vũ Hàn giả vờ tức giận hỏi.
Bắc Minh nghe đến đây thì vội lắc đầu, nói.
"Không dám." "Vậy vào nhanh đi." Thiên Vũ Hàn nói xong thì bước lên kiệu.
Bắc Minh thấy thế, cũng sợ chủ tử tức giận nên không để ý nữa, đành phải bước vào trong đó.
Mà lúc này, tên thị vệ vô lễ với Bắc Minh vẫn đang quỳ. Thiên Vũ Hàn chưa lên tiếng, hắn ta chưa dám đứng dậy. Hắn ta nghĩ rằng Thiên Vũ Hàn sẽ để bản thân tiếp tục quỳ, không ngờ ngay khi ba người đã vào trong kiệu, bên trong truyền ra ba chữ
"Đứng dậy đi.' Thị vệ nghe vậy thì nhanh chóng đứng lên.
"Tạ ơn Gial" Hắn ta nói.
"Nhớ cho kỹ, nếu có lần sau, ngươi cũng không cần ở cạnh ta nữa." Tên thị vệ kia vội cam đoan hắn ta sẽ không tái phạm.
Cứ như vậy, đoàn người bọn họ lên đường. Bắc Minh không biết Thiên Vũ Hàn sẽ đưa hai huynh đệ họ đi đâu, nhưng trong lòng hắn ta đã nhận Thiên Vũ Hàn làm chủ tử từ lâu rồi. Dù tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau, Thiên Vũ Hàn luôn là chủ tử của họ. Ngài có đối tốt với hắn ta bao nhiêu thì hắn ta vẫn không thể phá bỏ quy củ.
Mà Tiểu Lục bởi vì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi. Bắc Minh muốn đánh thức Tiểu Lục dậy thì bị Thiên Vũ Hàn cản.
"Để hắn ngủ đi. Vị bằng hữu này của ngươi tên gì?" Thiên Vũ Hàn hỏi. Bắc Minh nghe hắn hỏi thì đáp, tên bằng hữu là Tiểu Lục. Lúc này Thiên Vũ Hàn mới biết hai người mình vừa thu vào lại có những cái tên thú vị như vậy.
"Cha mẹ ngươi đâu?" Hắn hỏi.
Bắc Minh nghe vậy thì thở dài một hơi rồi mới đáp lại, cha mẹ hắn ta đã bán hắn ta cho một gia đình giàu có rồi cắt đứt liên lạc với họ. Thiên Vũ Hàn không ngờ Bắc Minh lại đã trải qua những chuyện thê thảm như vậy. Lúc này hắn cũng nhớ tới mình. Chính hắn cũng đã trải qua không kém gì Bắc Minh, nhưng cuộc sống vẫn may mắn hơn, tuy đều bị cha mẹ bỏ rơi. Dù có nhiêu người không nghĩ thế, nhưng Thiên Vũ Hàn lại cảm thấy vậy.
Thật ra năm đó Thiên Vũ Hàn còn quá nhỏ, căn bản không thể nào hiểu được nỗi khổ của phụ hoàng và mẫu hậu hắn. Hai người họ đưa Thiên Vũ Hàn còn nhỏ tới Lĩnh Nam là hoàn toàn suy nghĩ cho hắn. Họ sợ sau này, Thiên Vũ Hàn bị cuốn vào những tranh chấp của triều đình, sợ con trai yêu dấu của mình bị liên lụy, nên mới nghĩ ra cách đưa hắn tới Lĩnh Nam, tránh xa tất cả những thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận