Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 330: Cao Thủ (2)

Chương 330: Cao Thủ (2)Chương 330: Cao Thủ (2)
Hơn chục người vội vàng gật đầu khi nghe những gì Thiên Vũ Hàn nói.
"Ngài yên tâm, lần sau chúng tôi sẽ không đến nữa."
"Cút khỏi nơi đây đi!" Thiên Vũ Hàn nói sau khi nghe những gì họ nói.
Mấy chục người nghe được những gì Tề Vũ Hàn nói đều vội vàng chạy ra ngoài.
"Hôm nay cảm tạ ân huệ cứu mạng của ngài. Lần sau nếu thiếu gia cần gì, cô nương đây sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngài!" Người phụ nữ đeo mặt nạ nhìn Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh và nói.
Khi Thiên Vũ Hàn nghe thấy những gì người phụ nữ nói, hắn đứng dậy.
"Không cần." Sau khi Thiên Vũ Hàn nói xong, hắn rời khỏi Vạn Hoa Lâu.
Lúc này, người đang theo dõi Thiên Vũ Hàn nhìn thấy hắn rời đi cũng vội vàng bám theo.
Thiên Vũ Hàn thấy người kia vẫn đi theo mình, hắn cau mày, trở vê nhà ngay lập tức.
Hiện tại Tiểu Lục đang ngồi trên vọng lâu trong vườn với con thỏ đang ôm trên tay và suy nghĩ làm thế nào để giải thích với Thiên Vũ Hàn rằng bông hoa yêu quý của hắn đã bị thỏ giày xéo như nào khi hắn trở về.
Hắn ta không ngờ rằng, lúc này hắn ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là Thiên Vũ Hàn.
Khi Tiểu Lục nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, hắn ta vội vàng đứng dậy với con thỏ trong tay và đi về phía Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia, ngài không sao chứ?" Tiểu Lục hỏi Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn lắc đầu khi nghe những gì Tiểu Lục nói.
"Ta vẫn ổn." Thiên Vũ Hàn nhìn thấy Tiểu Lục đang ôm con thỏ nhỏ.
"Sao ngươi lại ôm nó?" Thiên Vũ Hàn nói với Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe thấy những gì Thiên Vũ Hàn nói, hắn ta vội vàng buông con thỏ nhỏ ra.
Khi con thỏ trở lại mặt đất, nó nhảy lên và chơi đùa gần đó.
Tiểu Lục nhìn thấy con thỏ nhỏ như vậy, hắn ta hít sâu một hơi, nhìn Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh.
"Vương gia, có một chuyện Tiểu Lục không biết có nên nói hay không." Thiên Vũ Hàn nhíu mày khi nhìn thấy Tiểu Lục ấp úng như vậy.
"Nói."
Tiểu Lục nuốt nước miếng khi nghe được lời này.
"Thưa vương gia, con thỏ nhỏ đã làm rụng hết tất cả những bông hoa mà ngài yêu thích..."
Thiên Vũ Hàn nhìn con thỏ nhỏ vẫn đang chơi đùa ở bên cạnh và mỉm cười. Bây giờ Tiểu Lục không thể không trợn mắt khi nhìn thấy Thiên Vũ Hàn như thế.
Tiểu Lục nhìn Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia, không sao á? Hôm nay vương gia bị làm sao vậy? Tại sao con thỏ nhỏ xéo nát hoa của ngài mà ngài không tức giận chút nào vậy? Đó là đóa hoa yêu quý nhất của vương gia!" Tiểu Lục nghĩ thâm trong lòng.
Đến giờ Thiên Vũ Hàn mới tỉnh táo lại. Hắn nhìn Tiểu Lục ở bên cạnh mới thấy hắn ta đang ngây ngốc ở đó.
Thiên Vũ Hàn ho nhẹ một tiếng khi thấy điều ấy. Lúc Tiểu Lục nghe thấy động tĩnh của Thiên Vũ Hàn, hắn ta nhanh chóng rút lại suy nghĩ của mình và nhìn Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh.
"Ngài thực sự không tức giận sao, thưa vương gia? Con thỏ nhỏ đã làm nát hết những bông hoa yêu quý của ngài!"
"Việc này có gì đâu mà phải tức giận? Chẳng lẽ ngươi bảo ta lột da nó ra hay sao?" Thiên Vũ Hàn hỏi Tiểu Lục ở bên cạnh.
Tiểu Lục vội vàng lắc đầu khi nghe những gì Thiên Vũ Hàn nói.
"Không được thưa ngài, con thỏ nhỏ rất dễ thương, ngài không được lột da nó." Tiểu Lục nói với Tề Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn gật đầu khi nghe những gì Tiểu Lục nói.
"Đúng vậy, nhưng phải có ai đó chịu trách nhiệm với những bông hoa này." Thiên Vũ Hàn vừa nói vừa nhìn Tiểu Lục ở bên cạnh.
Trong lòng Tiểu Lục lập tức có dự cảm không tốt lành.
"Vương gia, ngài có ý gì?" Tiểu Lục hỏi lại Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn mỉm cười khi nghe những gì Tiểu Lục nói.
"Ai là người trông coi con thỏ mà không canh giữ nó tốt để nó làm hỏng hoa của ta." Lúc này, Thiên Vũ Hàn nhìn Tiểu Lục ở bên cạnh, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận