Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 843: Bị Đầu Độc (2)

Chương 843: Bị Đầu Độc (2)Chương 843: Bị Đầu Độc (2)
Thường khiến các phi tân trong hậu cung cười nói vui vẻ. Hơn nữa, đôi khi hắn cũng có thể nói vài câu trước mặt Hoàng thượng, người như thế này hiện tại không nên xuất hiện ở đây, khó trách Ngọc Nhi đang hết sức kinh ngạc.
"Tham kiến nương nương. Nô gia đến đây theo lệnh của Hoàng thượng. Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, nói trong thời gian sắp tới không được ra khỏi cung. Nếu ngài không có việc gì thì đừng đi lung tung, tránh gây rắc rối." Tiểu Đăng Tử nói xong liền mỉm cười, hắn gật đầu nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt, muốn xem phản ứng của nàng.
Nhưng sắc mặt của Tô Ngưng Nguyệt không hề kinh ngạc, buồn bã hay đau buồn như hắn nghĩ. Nàng chỉ bình tĩnh gật đầu nói.
"Ta đã biết rồi."
Ngọc Nhi nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ mặt kinh hãi: "Nương nương..."
Ngọc Nhi còn chưa nói xong đã bị Tô Ngưng Nguyệt phẩy tay cắt ngang, nàng còn muốn nói thêm cái gì đó, lại bị Tô Ngưng Nguyệt ánh mắt ngăn lại, dáng vẻ này không như thường ngày ôn nhu đoan trang, mà lại tràn đầy sự lạnh lùng, tựa như nó có thể xé nát người ta thành từng mảnh, bị nhìn bởi bằng ánh mắt như vậy, cho dù Ngọc Nhi có lời muốn nói, nàng ta cũng không dám nói ra.
"Tiểu Đăng Tử, Hoàng thượng còn nói thêm điều gì không?" Tô Ngưng Nguyệt hướng Tiểu Đăng Tử cười nói, tuy là đang cười, nhưng ý cười lại không đến mắt nàng, khiến người ta có chút ớn lạnh.
"Không có ạ, nương nương, Hoàng thượng chỉ phân phó nô gia như vậy thôi ạ." Tiểu Đăng Tử không nhìn được ra tâm trạng của Tô Ngưng Nguyệt, có chút thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Ngọc Nhi, ngươi đi ban thưởng cho Tiểu Đăng công công." Tô Ngưng Nguyệt nói xong, xoay người đi vào phòng. "Vâng, nương nương."
"Tiểu Đăng Tử tạ ơn nương nương." Tiểu Đăng Tử tạ ơn Tô Ngưng Nguyệt rồi nói với Ngọc Nhi.
"Ngọc Nhi cô nương, không cần tiễn ta, nô gia có thể tự mình quay về. Cô nương vẫn nên vào phòng xem Nương nương như thế nào đi. Ta nghĩ người có thể sẽ cảm thấy khổ sở." Nói xong hắn còn lấy tay che ngực.
Ngọc Nhi mỉm cười nói: "Không cần công công phải nhọc tâm suy nghĩ, chuyện của nương nương không đến lượt nô tài như chúng ta lo lắng. Ngài vẫn nên tự lo chuyện của mình thì hơn!"
Tiểu Đăng Tử hất hất cây phất trần, tức giận bỏ đi, mặc dù rất giận dữ nhưng lại không thể làm gì được, hắn không dám làm gì Ngọc Nhi, cùng lắm chỉ có thể chờ đến lúc không có ai ở xung quanh mới có thể bắt nạt nàng tal
Ngọc Nhi mặc dù khiến Tiểu Đăng Tử tức giận rời đi rồi, nhưng nàng vẫn nhìn vào phòng của Hoàng hậu, lo lắng Tô Ngưng Nguyệt sẽ nghĩ như thế nào đây! Nghĩ rồi, Ngọc Nhi vẫn quyết định không vào quấy rây Tô Ngưng Nguyệt.
Thay vào đó nàng nên dâng một món ngon nào đó lên cho nương nương. Nàng không đủ thông minh để giải quyết vấn đề của nương nương hay giúp đỡ nàng. Ngọc Nhi chỉ có thể làm món nàng thích, để không để cho nàng bị đói. Dù cho có lẽ Hoàng hậu sẽ không ăn nhưng nàng vẫn phải làm.
Cái này nếu để những nha hoàn thô lỗ bên dưới làm, không biết sẽ làm ra kết quả như thế nào, nàng vẫn nên tự mình đi làm thôi, để cho Hoàng hậu một không gian yên tĩnh. Nghĩ như vậy, nàng ta lại nhìn vào tẩm cung của Hoàng hậu thêm một lát, rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong phòng, trà Ngọc Nhi vừa pha còn đang bốc khói, Tô Ngưng Nguyệt bưng một tách trà nóng, trong lòng lại không có chút ấm áp nào, nàng đang thắc mắc thái độ của Hoàng thượng hôm nay có ý nghĩa gì, tại sao lại dị thường như vậy. Nhưng dù nghĩ thế nào, nàng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, sâu trong lòng luôn có chút bất an, nhưng không giải thích được tại sao.
Ngoài cửa sổ, trời đột nhiên đổ mưa, Tô Ngưng Nguyệt đi về phía cửa sổ phòng khách, đưa tay đón những giọt mưa mát lạnh, chúng khiến nàng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Đến cuối cùng là tại vì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận