Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 461: Cuộc Chia Tay Đây Nước Mắt (1)

Chương 461: Cuộc Chia Tay Đây Nước Mắt (1)Chương 461: Cuộc Chia Tay Đây Nước Mắt (1)
"Vương gia, chúng ta nên khởi hành thôi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, vẫn nên khởi hành sớm thì hơn." Thị vệ của Thiên Vũ Hàn chu đáo nhắc nhở hắn.
"Ta tự biết chừng mực, ngươi về chỗ ở của chúng ta trước đi, lát nữa ta sẽ trở về." Thiên Vũ Hàn nói với thị vệ bên cạnh mình. Bẩm sinh Thiên Vũ Hàn đã là một người lười biếng, nhưng hắn cũng là một kẻ rất bướng bỉnh; thị vệ tự biết mình không khuyên được hắn nên đã tự mình trở về trước.
"Ta thắc mắc một điều là rốt cuộc thì Tô tiểu thư có chỗ nào tốt nhỉ? Thế mà lại có thể làm cho một người không có hứng thú với tình yêu như Vương gia động lòng." Thị vệ vừa đi vừa suy tư, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được lý do gì. Thôi bỏ đi, ta cũng không làm chủ Vương gia được, chỉ cần Vương gia vui vẻ là được rồi." Tiếp đó thị vệ nhanh nhẹn đi vê chỗ mấy người họ đang ở.
Còn Thiên Vũ Hàn thì sao? Hắn chậm rãi đi đến chỗ ngọn núi - nơi mà hắn và Tô Ngưng Nguyệt đã gặp nhau ngày ấy. Hắn thổi cây sáo trúc với sự tưởng niệm, đây là bí mật của hắn và Tô Ngưng Nguyệt.
"Là hắn sao?" Tô Ngưng Nguyệt ở trong nhà mơ hồ nghe được tiếng sáo, nàng chờ đợi một lúc rồi chạy tới chỗ bọn họ đã gặp nhau ở trên núi ngày đó.
"Là huynh thật sao, xin chào, Thiên Vũ Hàn, sao hôm nay huynh lại có thời gian tới đây thổi sáo vậy?" Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy cực kỳ vui sướng khi nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, nhưng nàng không nghe hiểu được sự buồn bã ẩn trong tiếng sáo này.
"Tô tiểu thư, muội đến rồi." Đương nhiên là Thiên Vũ Hàn cảm thấy rất vui khi trông thấy Tô Ngưng Nguyệt, chỉ là hắn sắp phải đi rồi, thế nên hắn vừa thấy luyến tiếc vừa thấy khó chịu.
"Thiên Vũ Hàn, chàng làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?" Tô Ngưng Nguyệt cũng ý thức được vẻ mặt lạnh lùng của Thiên Vũ Hàn có chút gì đó không thích hợp.
Thiên Vũ Hàn không nói chuyện, chỉ đột ngột tiến tới ôm chặt lấy Tô Ngưng Nguyệt.
"Đừng đẩy ta, ôm ta đi." Trong giọng nói của Thiên Vũ Hàn có chút mỏi mệt, Tô Ngưng Nguyệt biết hẳn là hắn đã rất vất vả khi xử lý những chuyện xảy ra trong mấy ngày này, chỉ là sao hắn lại ôm nàng nhỉ?
Mặc dù Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy rất hưởng thụ khi được Thiên Vũ Hàn ôm, mùi thơm thoang thoảng trên người hắn khiến nàng thấy cực kỳ thoải mái. Nhưng theo bản năng, nàng vẫn lựa chọn đẩy Thiên Vũ Hàn ra.
"Ta phải đi rồi." Thiên Vũ Hàn lặng lẽ nói ta phải đi rồi sau bị đẩy ra.
"Cái gì? Chưa gì huynh đã phải đi rôi sao?" Mặc dù Tô Ngưng Nguyệt biết Thiên Vũ Hàn sẽ đi, nhưng nàng không ngờ là hắn sẽ phải rời khỏi nơi này nhanh như vậy. Nàng cảm thấy rất đau lòng.
"Sao muội lại khóc rồi, có sao không thế?" Thiên Vũ Hàn khá là đắc ý khi nghĩ đến việc Tô Ngưng Nguyệt sẽ cảm thấy luyến tiếc mình, nhưng khi trông thấy Tô Ngưng Nguyệt khóc thì Thiên Vũ Hàn thật sự không biết phải làm sao. Từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng dỗ dành bất kỳ nữ hài nào.
"Ta, ta không sao, huynh đi đi, trên đường nhất định phải chú ý an toàn đấy." Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì nàng lùi một bước về sau, vội vàng lấy tay lau nước mắt: "Ta thật sự không sao đâu, chỉ là không ngờ huynh lại phải đi sớm như vậy nên cảm thấy hơi khó chấp nhận, ha ha." Tô Ngưng Nguyệt nở nụ cười miễn cưỡng tới mức ai cũng nhận ra.
"Ái chà chà, có người nào đó luyến tiếc ta đến nỗi khóc nức nở luôn rồi. Muội nói ta nghe xem nào, muội thích ta rồi đúng không?" Thiên Vũ Hàn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Tô Ngưng Nguyệt liền nổi hứng trêu chọc nàng.
Đương nhiên là Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy cực kỳ thẹn thùng khi bị người khác nói trúng tim đen, không những thế, người đoán trúng còn là nam nhân mà nàng thích, ngươi nói thử xem tình huống này có bao nhiêu xấu hổ đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận