Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 911: Chia Rẽ (2)

Chương 911: Chia Rẽ (2)Chương 911: Chia Rẽ (2)
Nếu biết trước mọi chuyện như vậy, thì bà ta đã phái ra một số sát thủ có năng lực cao hơn, sẽ không thua kém nhiều như vậy, xem ra bọn họ cũng không phải do Thiên Vũ Hàn phái tới. Khi đó bà ta sợ bọn họ vô tình làm tổn thương Thiên Vũ Trạch, có thể sự quan tâm đó đã làm rối loạn suy nghĩ của bà ta, nên Thái hậu không nghĩ đến chuyện như vậy.
Ngọc Lâm ma ma bên cạnh nhìn Thái hậu đang đau đầu, bà ta chợt nhớ tới có một ngày bà ta đi đón điện hạ, trên đường nghe được tin đồn vê Tô Ngưng Nguyệt và thế tử, bà ta nghĩ đây sẽ là một bước ngoặt.
"Nương nương, trên đường nô tỳ nghe nói, Tô Ngưng Nguyệt đã đàm phán thất bại với thế tử Carl ngoại bang, giữa bọn họ đang có một khoảng cách, tuy trước đây quan hệ giữa hai người họ thân thiết. Nhưng hiện tại hai người họ đã xảy ra khúc mắc, đây chính là cơ hội của chúng ta." Ngọc Lâm chậm rãi đi đến bên người Thái hậu, nói nhỏ.
Thái hậu dừng việc đang làm lại, nhanh chóng nói: "Ý ngươi là... chúng ta đi tìm Carl và tìm ra..."
Đôi mắt Thái hậu lóe lên, ánh mắt bà ta sáng ngời, Tô Ngưng Nguyệt lần này, ngươi sẽ làm như thế nào?
Sau khi giải quyết xong một vấn đề lớn trong đầu, Thái hậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc dù bây giờ bà ta vẫn chưa nghĩ ra cách việc chia rẽ mối quan hệ của Thiên Vũ Hàn và Trạch Nhi, nhưng bây giờ bà ta đã có những bước tiến triển mới, không phải sao?
Còn chưa biết ai sẽ cười đến cuối cùng đâu!
"Ngươi đi xem khi nào Trạch Nhi tỉnh lại, vào bếp nấu cho nó một bát canh giải rượu rồi đem qua cho nó. Đừng quên bảo bọn nha hoàn hâm nóng cho nó, để khi nó tỉnh dậy không bị đau đầu." Thái hậu ra lệnh cho Ngọc Lâm ma ma. "Còn nữa..." Thái hậu còn muốn nói cái gì, Ngọc Lâm ma ma cười nói: "Thái hậu nương nương, người yên tâm, nô tỳ sẽ đích thân giám sát bọn họ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho điện hạ."
"Vậy thì ngươi đi đi." Thái hậu trâm giọng nói.
Ngọc Lâm ma ma đáp lại rồi lui ra ngoài.
Thái hậu băn khoăn suy nghĩ, liệu có nên chia rẻ hai người chúng nó từ Trạch Nhi hay không, bà ta không mong hai người họ sẽ trở mặt với nhau ngay, mà chỉ cần khiến bọn họ nghi ngờ lẫn nhau là được rồi.
Chuyện này về lâu dài, bà ta còn phải cân nhắc kỹ hơn, không thể để Thiên Vũ Hàn tìm ra sơ hở, nếu mất nhiều hơn được thì kế hoạch sẽ không có tác dụng.
Tại Trường Lạc cung.
Trên giường hai người họ vẫn ôm nhau, nhưng lúc này Thiên Vũ Hàn đã tỉnh lại, nhìn Tô Ngưng Nguyệt đang ngủ bên cạnh, hắn cảm thấy hơi buồn cười, trước khi đi ngủ nàng vẫn thê rằng mình không hề buồn ngủ, chỉ nằm cạnh hắn mà thôi.
Nhưng bây giờ, hắn đã tỉnh, nàng vẫn đang ngủ trên giường, rốt cuộc ai mới là người muốn ngủ?
Thiên Vũ Hàn Hàn giơ tay chậm rãi vuốt ve gương mặt Tô Ngưng Nguyệt, sờ lên lông mi của nàng một lúc, nhìn vào mắt nàng một lúc, dùng tay nhéo mũi nàng, nhìn lông mày nàng hơi cau lại, có vẻ nàng muốn tỉnh dậy, hắn buông bàn tay đang véo nàng ra, đợi nàng tỉnh lại.
Nhưng hắn không ngờ rằng Tô Ngưng Nguyệt giơ tay lên xoa mũi của mình, rồi lại vùi đầu ngủ tiếp, Thiên Vũ Hàn cười bất đắc dĩ, gãi mũi nàng một cái, quả nhiên nàng là con heo nhỏ.
Tay hắn tiếp tục đi xuống, vuốt ve môi nàng, đôi môi hồng hào, trong mắt Thiên Vũ Hàn vừa mới tỉnh dậy, nó đặc biệt hấp dẫn, là nàng đã quyến rũ ta, đừng trách 1a. Thiên Vũ Hàn cúi đầu hôn lên đôi môi đang quyến rũ mình, hắn dùng lưỡi nâng môi Tô Ngưng Nguyệt lên, tiếp tục đi sâu vào bên trong, không biết hôn bao lâu, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy khó thở. Lúc này nàng mới chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt liên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú khuếch đại của Thiên Vũ Hàn.
Nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đã tỉnh, lúc này Thiên Vũ Hàn mới buông Tô Ngưng Nguyệt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận