Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 564: Bực Bội Không Thể Giải Thích Nổi. (4)

Chương 564: Bực Bội Không Thể Giải Thích Nổi. (4)Chương 564: Bực Bội Không Thể Giải Thích Nổi. (4)
Điều bà ta không ngờ được là Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng như vậy nhìn Văn thị, cũng không nói không rằng, trong lòng Văn thị có hơi hoảng sợ, không lâu sau thì Lý Thần Dật trở về, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Đợi ngươi vê đánh gãy chân bà ta, xem bà ta có dám rảnh rỗi sinh nông nổi nữa không."
Lý Thần Dật cũng không hỏi vì sao Tô Ngưng Nguyệt lại biết là mình sẽ quay lại, quay người lấy cái gậy ở trong góc và đánh vào chân của Văn thị,'a" tiếng kêu thảm thiết của Văn thị vang lên, Tô Ngưng Nguyệt mất kiên nhẫn nhìn Văn thị đang rú lên vì bị đánh, tiếng kêu thảm thiết của Văn thị khiến những người đi qua trước cửa tiệm đồ ăn vặt Tô Ký đều phải liên tục liếc mắt nhìn.
Văn thị vừa kêu la vừa nổi nóng với Tô Ngưng Nguyệt: "Con khốn Tô Ngưng Nguyệt, ngươi lại dám đánh gãy chân ta, ngươi đúng là một kẻ độc ác, ngươi sẽ không được chết yên thân, a."
Tô Ngưng Nguyệt móc lỗ tai nói: 'Bà có thể đổi lời thoại khác được không, ta nghe đến phát chán cả lên rồi."
Lý Thần Dật và Đại Bằng đều nhìn Tô Ngưng Nguyệt, nghi hoặc không biết "lời thoại" có nghĩa là gì, Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn tập trung lên người Văn thị, không chú ý đến biểu cảm của Lý Thần Dật và Đại Bằng, sau khi xác nhận đã đánh gãy chân của Văn thị, Tô Ngưng Nguyệt bảo Lý Thần Dật và Đại Bằng ném Văn thị ra khỏi tiệm đồ ăn vặt.
Bên ngoài tiệm đồ ăn vặt Tô Ký vẫn còn có vài người đàn bà đứng hóng hớt chưa chịu đi, khi nhìn thấy Văn thị bị vứt ra ngoài, váy dính đầy máu thì đều chỉ chỉ trỏ trỏ vê phía tiệm đồ ăn vặt Tô Ký, miệng còn nói: "Cô nương đó thật là tàn nhẫn, hành hạ người ta thành ra thế kia, tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia vừa rồi ở bên trong thật là ghê rợn." Người phụ nữ kia nói xong còn không quên làm động tác ra vẻ là sợ sệt, người người phụ nữ hóng chuyện khác cũng gật đầu, thế là tin tức Tô Ngưng Nguyệt mới 10 tuổi mà đã rất ác độc lan truyên khắp thị trấn, những chuyện này Tô Ngưng Nguyệt không hề biết, cũng không muốn biết.
Sau khi vứt Văn thị ra ngoài, Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu chỉnh lý lại hình tượng của mình một cách đơn giản, dù sao thì vừa rồi cũng vật lộn cùng với Văn thị, làm cho đầu tóc rối tung quần áo xộc xệch, Tô Ngưng Nguyệt thu dọn đơn giản rồi tới y quán tìm lão gia tử Tô gia, lúc Tô Ngưng Nguyệt tới y quán lão gia tử Tô gia đã tỉnh được một lúc rồi, đang uống thuốc mà y quán đưa cho.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt bước vào y quán nhìn thấy lão gia tử Tô gia không sau thì mới yên tâm, Tô Ngưng Nguyệt ngồi xuống bên cạnh lão gia tử Tô gia, lo lắng hỏi: "Gia gia, người thấy đỡ hơn chưa? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Lão gia tử Tô gia vỗ nhẹ vào tay của Tô Ngưng Nguyệt, an ủi nói: "Yên tâm đi gia gia không sao, xử lý Văn thị thế nào rồi?"
Tô Ngưng Nguyệt nói thật với lão gia tử Tô gia: "Con đánh gãy chân bà ta rồi, gia gia người không trách con chứ, lần này con thật sự là rất tức giận, nên mới..." Giọng nói của Tô Ngưng Nguyệt càng lúc càng nhỏ, như thể là sợ lão gia tử Tô gia sẽ trách tội vậy, lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng cảm thấy hôm nay làm như vậy có hơi bồng bột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận