Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1014: Tiến Về Biên Cương (2)

Chương 1014: Tiến Về Biên Cương (2)Chương 1014: Tiến Về Biên Cương (2)
Trên xe ngựa không có đồ gì để ăn, bọn họ phải vào thành một chuyến để mua thêm một ít đồ.
Điều quan trọng nhất là nàng phải đổi một con ngựa, nàng không muốn ngồi xe ngựa nữa, như vậy thì không biết khi nào mới có thể tới được biên cương.
Tô Ngưng Nguyệt vừa bước vào tửu lâu liền gọi món ngay, gọi rất nhiều, có thể là đã để nàng đói quá rồi.
Lâm Dương vẫn muốn đứng hoặc là đổi sang một chỗ khác, nhưng vừa mới có ý nghĩ này thì Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp kéo hắn ta xuống, vừa ăn vừa đưa cho hắn ta một đôi đũa.
Lâm Dương cũng không còn dè dặt nữa mà trực tiếp bắt đầu ăn. Trong đại sảnh xuất hiện tình huống như vậy, hai người ăn rất nhanh hết miếng này đến miếng khác, giống như là đang cướp đồ ăn vậy.
"Ựa...' Tô Ngưng Nguyệt ợ một cái, cảm giác được ăn no như thế này thật là tuyệt.
Lâm Dương ở bên cạnh cũng đã hơi no rồi, nhưng vẫn chú ý tới hoàn cảnh, không thả lỏng giống như Tô Ngưng Nguyệt mà chỉ ngồi thẳng lưng.
"Lâm Dương, chúng ta bắt đầu cưỡi ngựa tử đây đi." Tô Ngưng Nguyệt quay đầu sang nói với Lâm Dương.
"Công tử, người biết cưỡi ngựa sao?" Lâm Dương có chút không chắc chắn, nàng biết cưỡi ngựa sao?
"Ngươi đừng có coi thường ta, kỹ thuật của ta là do chủ tử ngươi dậy đấy." Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy hắn có chút coi thường nàng, trực tiếp nhắc tới Thiên Vũ Hàn.
Cứ như vậy Tô Ngưng Nguyệt và Lâm Dương tiếp tục đi chọn hai con ngựa và chuẩn bị cưỡi ngựa lên đường.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Dương đưa Tô Ngưng Nguyệt đi chọn ngựa, nhưng cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là tình huống như thế này.
Tô Ngưng Nguyệt mới chọn xong một con ngựa mà mình thích, nhưng ai mà biết được là vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt Thiên Vũ Trạch.
Nụ cười trên khóe miệng của Tô Ngưng Nguyệt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại, không để ý tới Thiên Vũ Trạch nữa mà đi thẳng tới chỗ của Lâm Dương.
Nhưng Thiên Vũ Trạch không dễ dàng cho qua như vậy, thấy Tô Ngưng Nguyệt né trách mình, hắn ta liền đi theo Tô Ngưng Nguyệt, cũng không để ý đến chuyện chọn ngựa nữa.
"Yo, vị công tử này chọn ngựa không tệ!" Thiên Vũ Trạch vẫn cản Tô Ngưng Nguyệt lại, hắn ta nhìn Tô Ngưng Nguyệt cười nói.
"Ta biết ngươi sao?" Tô Ngưng Nguyệt thấy mình không thể tránh mặt hắn ta được nên cũng không trốn tránh nữa, nàng lạnh lùng nói.
"Nhưng ta biết ngươi!" Thiên Vũ Trạch cười tà mi.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không có thời gian để dài dòng với Thiên Vũ Trạch, nàng gọi Lâm Dương ở đẳng xa: 'Lâm Dương, ở đây có người quấy rối ta."
Lâm Dương đang chọn ngựa nghe thấy tiếng gọi của Tô Ngưng Nguyệt, hắn ta nhìn về bên phía Tô Ngưng Nguyệt, nhìn khuôn mặt biểu tượng kia của Thiên Vũ Trạch, hắn ta có chút kinh ngạc, sao Thần Vương lại ở đây.
Nhưng vẫn vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, trực tiếp chặt trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, cảnh giác nhìn Thiên Vũ Trạch.
"Lâm Dương, chặn hắn lại." Nói xong câu này Tô Ngưng Nguyệt đi về một phía khác.
Thiên Vũ Trạch biết mình không phải là đối thủ của Lâm Dương, cũng không giằng co nữa, nhìn hình bóng đi đang đi xa dần của Tô Ngưng Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, thật là thú vị?
"Bảo vệ nàng ta cho tốt, nếu không tã sẽ không tha cho ngươi?" Thiên Vũ Trạch vỗ vai Lâm Dương, sau đó cũng rời đi.
Lâm Dương bối rối đứng nguyên tại chỗ, chuyện gì vậy nhỉ? Sau đó hắn ta cũng không nói gì mà đuổi theo Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt và Lâm Dương tới biên cương vừa hay đã là đêm khuya, chênh lệch nhiệt độ ở biên cương khá lớn, nhiệt độ buổi tối xuống dưới 0 độ.
"Công tử, chúng ta đi đâu?" Bọn họ cũng không thể ở đây chịu lạnh cả đêm được.
Tô Ngưng Nguyệt vừa định lên tiếng, nhưng mắt nàng lóe lên, ánh mắt ra hiệu không cho Lâm Dương lên tiếng, yên lặng nghe ngóng âm thanh ở đằng xa.
Lâm Dương nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ kỳ quái nhưng vẫn nghe lời nàng không lên tiếng, hắn ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận