Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1023: Chiến Tranh Bùng Nổ (2)

Chương 1023: Chiến Tranh Bùng Nổ (2)Chương 1023: Chiến Tranh Bùng Nổ (2)
Nhưng có rất nhiều tin đồn nói là chiến loạn lân này khơi dậy là do một người phụ nữ, có điều chẳng có ai truy vấn, đây chỉ là một lời đồn mà thôi, không có gì làm bằng chứng.
Hoàng đế của Bắc Việt đích thân ra trận, biên cương liên tiếp thất bại, nhưng hai bên vẫn phải chịu tổn thất không nhỏ.
Mặc dù Bắc Việt liên tục giành chiến thắng, nhưng tình hình lúc này cũng không ổn lắm, lương thảo của bọn họ sắp không trụ được nữa rồi.
Có thể kiên trì được đến bây giờ đã là cực hạn rồi, nếu như còn tiếp tục thì rất nhanh thôi bọn họ sẽ bị bao vây ở đây, mười vạn đại quân sẽ phải chôn vùi ở đây.
Lúc này Thiên Vũ Hàn khắp người toàn là máu, khô cứng dính ở bên trên, trên mặt còn có một vết thương rõ ràng, nhưng cũng không làm giảm được sự đẹp trai của hắn.
Thiên Vũ Hàn bây giờ không phải là hoàng thượng mắc bệnh sạch sẽ quá mức nữa. Trên người hắn bây giờ tràn ngập sát khí, cũng có sự tàn nhẫn được rèn luyện ở trên chiến trường. Hắn của bây giờ hoàn toàn khác so với hắn của mọi khi.
Trên một bãi đất trống vùng biên cương, đại quân tiếp tục nghỉ ngơi, dựng trại đóng quân.
Trong một túp lều, Thiên Vũ Hàn nghiên cứu bản đồ trên giấy.
"Hoàng thượng lương thảo của chúng ta hiện giờ chẳng duy trì được bao lâu nữa." Một người đứng ở bên cạnh Thiên Vũ Hàn, thở dài nói.
Tay của Thiên Vũ Hàn đột nhiên dừng lại, hắn quay sang nhìn người kia bằng ánh mắt lạnh lùng, vẫn đang chờ đợi lời giải thích.
"Dự trù trước đây của chúng ta đã sai, tên Trân Hàm kia nói lương thảo của chúng ta dư dả, dư dả thì dư dả nhưng trong đó rất nhiều lương thảo không thể sử dụng được, đều là những bông lúa lấy ra để giả vờ giả vịt mà thôi..."
"Giỏi lắm..." Thiên Vũ Hàn lạnh lùng nói, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Lương thảo hiện tại còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?" Thiên Vũ Hàn hỏi.
"Nhiều nhất thì chỉ có thể kiên trì được nửa tháng." Người đàn ông kia nói.
Nếu như bây giờ bắt đầu vận chuyển lương thảo từ kinh thành, không xảy ra điều gì bất trắc thì cũng không có cách nào chuyển kịp tới đây được.
Nếu như thu tập lương thảo của những làng xóm xung quanh đây cũng không ổn vì làng xóm xung quanh đây đã bị Lệnh Hồ Xung Phong cướp sạch từ lâu rồi, vậy thì trận chiến này bọn họ chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Nếu không thì cuối cùng có thể chính bọn họ là bên bị tiêu diệt toàn bộ.
"Ngươi ra ngoài đi." Thiên Vũ Hàn nhẹ giọng nói.
Nhìn nơi mà ngón tay đang chỉ kia, nét mặt của Thiên Vũ Hàn có phần thoải mái, Nguyệt Nguyệt, nàng và con có khỏe không? Bây giờ ta sắp sửa tới bên cạnh nàng rồi đây? Sẽ nhanh thôi, chúng ta lại có thể gặp nhau rồi? Nàng nhất định phải cố gắng lên.
Đến khi bắt được nàng rồi, nhất định phải nhốt nàng lại? Nếu không thì nàng cứ chạy lung tung thì làm thế nào đây?
Thời gian nửa tháng, cũng đủ rồi.
Ở bên kia, quân doanh của đại quân biên cương.
Qua thời gian 2 tháng, bụng của Tô Ngưng Nguyệt bây giờ đã thấy rõ rồi. Nhưng sau lần bại trận đầu tiên, thái độ của Lệnh Hồ Xung Phong đối với Tô Ngưng Nguyệt đã có chút không được tốt, ăn uống vẫn được đáp ứng nhưng không được tốt như trước.
Vì thế 4 tháng sau, nếu như không đặc biệt chú ý đến bụng của Tô Ngưng Nguyệt thì vẫn không thể phát hiện ra. Tô Ngưng Nguyệt ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách, đáng nhàn nhã đọc sách, dù sao thì bây giờ nàng cũng chẳng làm được gì cả, chỉ có thể như này thôi.
"Cô nương, đến giờ ăn cơm rồi." Một tiểu cô nương ăn mặc giống nha hoàn đi vào, bê đồ ăn tới trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, đồ ăn chỉ có cơm và một món ăn.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt không hề chê, có cái ăn là tốt lắm rồi, nàng còn phải giữ sức nữa. Mặc dù nàng có không gian, nhưng ở đây không biết có bao nhiêu người, nàng không dám tùy ý lấy đồ ở trong không gian ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận