Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 957: Bị Thương (1)

Chương 957: Bị Thương (1)Chương 957: Bị Thương (1)
Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt chỉ muốn ra ngoài tìm Carl, đi tìm kiếm một ít chứng cứ, nàng luôn cảm thấy chuyện này nhất định ít nhiều có liên quan đến Carl, hoặc cũng có thể nói chuyện này chính là có liên quan đến Carl.
Không ngời mà vừa ra ngoài đã nghe thấy khắp phố đang bàn tán về nàng, lại còn không chút kiêng ky gì nữa chứ.
Vừa hay nàng cũng không phải gấp gáp tìm hắn ta, dừng chân ở đây một lát, nghe xem những lão bách tính kia đánh giá thế nào về nàng, hơn nữa nàng cũng muốn biết người đứng đẳng sau làm thế nào để có thể để cho cả thành được biết chỉ sau một đêm, hơn nữa lại còn tin tưởng tuyệt đối.
Đây cũng là một màn được nhìn thấy trong đại sảnh của tửu lâu, khóe miệng Tô Ngưng Nguyệt hiện lên một nụ cười lạnh lùng, thủ đoạn như thế này không phải chính là thủ đoạn ở kiếp trước đấy sao.
Đầu tiên là lan truyền tin đồn, người tin thì không nhiều, nhưng đã bám rễ ở trong lòng, sau đó là đem chứng cứ ra, vậy thì phần lớn sẽ tin tưởng mà không hề nghỉ ngờ, thủ đoạn của Carl đúng là không tệ, sử dụng kế sách này tốt như vậy, có nên cho hắn ta một phần thưởng không nhỉ?
Khóe miệng Tô Ngưng Nguyệt để lộ ra nụ cười lạnh lùng, Carl ngươi cứ đợi đó, trước đây là nể tình ta và người là đồng hương nên mới hết lần này đến lần khác tha cho ngươi, chút tình đồng hương cuối cùng này ngươi cũng đã dùng hết rồi.
Tô Ngưng Nguyệt lại đeo mặt nạ lên và đi vê phía con hẻm không có chút dấu tích của con người, như thể cảm nhận được cái gì đó, trong mắt lóe lên một tia sáng, khóe miệng cong lên.
Nơi Tô Ngưng Nguyệt đang đứng xuất hiện một bóng người, nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt liền nhanh chóng biến mất, nàng vội vàng đuổi theo.
Lúc người kia đi đến ngã rẽ, trên cổ có cảm giác lành lạnh, Tô Ngưng Nguyệt cầm con dao găm kê lên cổ người kia, người kia co rúm lại vì sợ.
"Nói, ngươi là ai?" Giọng nói lạnh lùng của Tô Ngưng Nguyệt vang lên.
Trước đó nàng đã cảm giác là có người đi theo mình, nhưng cũng không chắc chắn, đến khi đi tới tửu lâu mới xác định đúng là có người đi theo nàng, cộng thêm có sự nhắc nhở của không gian này nên phát hiện ra phía sau có người đi theo nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn người ở trước mặt, có khuôn mặt của một người bình thường, nhưng khí thế khắp người lại cảm thấy hắn ta không nên có dáng vẻ như thế này, còn nữa, mặc dù cơ thể có hơi run rẩy nhưng nếu quan sát kỹ lưỡng ánh mắt của hắn ta thì không có chút gì là đang sợ hãi.
Thấy hắn ta không đáp, con dao găm của Tô Ngưng Nguyệt đưa về phía trước, lập tức máu tươi rỉ ra, nhưng người đàn ông kia mặt vẫn không biến sắc, như thể người chảy máu không phải là hắn ta vậy, vẻ mặt vẫn y nguyên như lúc ban đầu.
Tô Ngưng Nguyệt thấy hắn ta vẫn không nói, nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng nàng nhìn thấy khuôn mặt hắn ta có hơi nhô ra, ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt nặng trĩu, giơ tay ra định tóm lấy thứ kia.
Nhưng người kia lại nhanh hơn, nhanh chóng né được, máu ở trên cổ vẫn đang chảy, hơn nữa còn chảy nhanh hơn lúc trước, nhưng người đàn ông kia không thèm để ý, chỉ không để cho Tô Ngưng Nguyệt động chạm vào mặt của mình.
Vẻ mặt của Tô Ngưng Nguyệt càng trở nên nặng nề hơn, người này thà là bị thương cũng không muốn để nàng lột miếng mặt nạ bằng da kia ra, xem ra nàng có biết người này. Vậy thì nàng càng muốn biết người này là ai?
Tô Ngưng Nguyệt không biết võ nhưng cơ thể từng được không gian cường hóa, vì thế tốc độ có thể xem là không tệ, Tô Ngưng Nguyệt một lần nữa ra tay, trực tiếp vô về phía mặt của người đàn ông kia, nhưng người đàn ông kia nhanh hơn, lập tức né tránh, hắn ta cũng không tấn công Tô Ngưng Nguyệt mà chỉ một mực né tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận