Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 713: Tây Bắc. (1)

Chương 713: Tây Bắc. (1)Chương 713: Tây Bắc. (1)
Tô Mộc kỳ thực cũng biết, đây là do Thiên Vũ Hàn muốn làm khó dễ, cho nên mới đổi tội này cho Trương Nghiêm, nhưng chính mình cũng không thể chỉ trích cái gì, dù sao hắn mới là lão đại, kêu một tên tiểu nô tài đến thay hắn gánh nồi cũng là không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nhưng ngoài mặt hắn ta còn cần giả vờ như không biết gì, tất cung tất kính nói một câu:
"Tạ bệ hạ."
Biểu tình trên mặt của Thiên Vũ Hàn vẫn không hề thay đổi, mà chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Trương Nghiêm và Tô Mộc liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng không một ai biết liệu Thiên Vũ Hàn có tin vào lời giải thích này hay không.
Tô Mộc mang theo hai cái chân đã quỷ đến tê dại mà trở vê Tô phủ. Lúc nhìn thấy Tô Mộc khập khiễng trở về cũng đã dọa mọi người có chút sợ hãi, nguyên một đám đều sôi nổi cho rằng là sự việc của Tô Ngưng Nguyệt đã chọc cho Thiên Vũ Hàn tức giận, cho nên Tô Mộc mới bị trừng phạt như thế.
Chương Dự là người đầu tiên nhìn thấy Tô Mộc đang dựa vào gã sai vặt mà khập khiễng đi đến, cho nên nàng ấy đã lập tức tiến đến đỡ hắn ta từ trong tay của gã sai vặt kia ngồi xuống ghế, sau đó vừa giúp hắn ta mát xa chân vừa hỏi:
"Tướng công, chàng bị làm sao vậy? Có phải bệ hạ..."
Tô Mộc võ nhẹ vào tay của nàng ấy rồi nói:
"Ta không sao, chỉ là do bệ hạ đã biết chuyện của Ngưng Nguyệt, cho nên mới tới hỏi ta, mà ta cũng dựa vào tình hình thực tế đáp lại. Còn cái này là do mấy năm nay ta đã sống quá mức sung sướng, cho nên mới quỳ có một lát là đã lập tức chịu không nổi, xem ra sau này còn cần phải rèn luyện nhiều hơn, khi còn sống ở trong thôn, thân thể của ta cũng không yếu ớt giống với hiện tại như vậy."
Tô Mộc chỉ muốn khơi mào một câu chuyện khác để chuyển dời chủ đề này, nhưng Tô lão gia tử đã lập tức nói tiếp: "Mộc Nhi nói không sai chút nào. Lúc trước khi còn ở trong thôn, mỗi một bước đi của mấy ông lão giống như ta đây đều đi như bay, đâu có giống như ta, đi mỗi con đường này thôi mà cũng phải có người đỡ, quả nhiên là già rồi, già thật rồi."
Nghe Tô lão gia tử nói mình đã già như vậy, Tô Bắc Bắc lộ ra vẻ mặt có tính trẻ con nói: "Thái gia gia một chút cũng không già, thái gia gia còn có thể mỗi ngày ra ngoài làm ăn buôn bán, còn có thể cùng Bắc Bắc đi học."
Nghe Tô Bắc Bắc nói như vậy, Tô lão gia tử cũng cười tươi như hoa, bất cứ khi nào đứa nhỏ nói mình chưa già và vẫn còn rất trẻ thì đều khiến ông ấy cảm thấy chuẩn không cần chỉnh.
Bởi vì lời nói của Tô Bắc Bắc đã thành công chuyển chủ đề, cho nên mọi người cũng không còn nhìn về phía đùi của Tô Mộc nữa, mà Tô Mộc cũng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Nói vê Tô Ngưng Nguyệt ở phía bên kia, nàng vẫn đang đi theo Lý Duyệt Dĩnh, nhưng Lý Duyệt Dĩnh lân nào cũng cưỡi ngựa, còn nàng thì sao, mỗi lần đều ngồi ở trên xe ngựa, mà chuyện này cũng đã bị Tô Ngưng Nguyệt kịch liệt phản kháng nhưng đều vô ích. Lý Duyệt Dĩnh không muốn lên xe, mà Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết cưỡi ngựa.
Trong bầu không khí như vậy, xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào huyện Thanh Phong, bởi vì đây là quê hương của nàng, hơn nữa nhà họ Tô hiện tại cũng không thiếu tiên, chính vì thế mà ngôi nhà cũ ở nơi này chưa từng bị bán đi, cho nên lần trở vê này Tô Ngưng Nguyệt vẫn có nơi để ở.
Lúc chia tay, Lý Duyệt Dĩnh vẫn luôn hỏi đi hỏi lại một câu: 'Muộn thực sự không muốn ở trong nhà của ta cùng với ta sao?"
Tô Ngưng Nguyệt lại lắc đầu lần nữa,/'Không đi, muội dám khẳng định là đến lúc đó, nói không chừng Duyệt Dĩnh tỷ tỷ còn muốn tới cậy nhờ nhà của muội." Lý Duyệt Dĩnh suy nghĩ một lúc và nhận ra những lời này của Tô Ngưng Nguyệt cũng không phải là không có lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận