Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 870: Cung Yến (1)

Chương 870: Cung Yến (1)Chương 870: Cung Yến (1)
Bỗng nhiên có một âm thanh ngạc nhiên vang lên: "Mau nhìn xem! Đó là một bức tranh."
Chỉ thấy phía trên tờ giấy trắng được dựng thẳng ở trước mắt mọi người hiện ra một bức tranh thuỷ mặc, chính là một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Tuy chỉ có hai màu đen trắng, nhưng lại vẽ rất có hồn, thể hiện được toàn bộ phong thái và vẻ đẹp mà một đóa mẫu đơn nên có.
Mọi người kinh ngạc hô lên, Thiên Vũ Hàn cũng lập tức nhìn về phía bức tranh kia, tuy rằng so ra thì vẫn kém hơn các đại học sĩ, nhưng mà vừa khiêu vũ, vừa vẽ tranh, còn vẽ được một bức tranh như vậy, không tệ.
Bạch y nữ tử hành lễ, lui ra, trước sau không tháo khăn che mặt xuống, chưa từng để lộ gương mặt thật.
Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần, toàn bộ nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, ý tưởng này của người thật sự rất tuyệt." Có người tán dương.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự khiến người ta được mở rộng tâm mắt."
"Tiết mục này thật quá hay."
"Quả là ngoài dự đoán của mọi người."
Rất nhiều người khen ngợi tiết mục này, chuyện khác đã bị bọn họ xem nhẹ. Dật phi thấy vậy thì tức lắm, mạnh mẽ nắm chặt bàn tay giấu ở trong tay áo, Tô Ngưng Nguyệt, ngươi không đắc ý được mãi đâu.
"Mọi người có hài lòng với tiết mục không?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn phản ứng của mọi người ở phía dưới, hiểu ý cười một chút. Thật ra điệu múa này cũng không tốt hơn điệu múa trước, chỉ là tiết mục này nhắm vào sự yêu thích những thứ mới lạ của con người, vì vậy mới giành được sự tán thưởng của người khác.
Nhìn tất cả mọi người phía dưới đều gật đầu, biểu đạt mình vô cùng vừa lòng, Tô Ngưng Nguyệt cười mỉm. Thiên Vũ Hàn vẫn luôn chú ý Tô Ngưng Nguyệt, thấy nàng cười như vậy, hắn khẩn trương, hô hấp cũng nhanh hơn bình thường.
Nụ cười này rất đẹp, không phải là cười bằng mặt không bằng lòng như ngày thường, không phải cười khẩy, cũng không phải nàng cười có lệ, cười cho người khác xem. Nụ cười này của nàng xuất phát từ sự vui vẻ của bản thân.
Thiên Vũ Hàn lẳng lặng suy nghĩ, đã bao lâu hắn chưa nhìn thấy nàng cười như vậy, chính hắn cũng không nhớ rõ.
Thật ra Tô Ngưng Nguyệt rất hay cười, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt nàng, ngay cả những lúc không vui nàng cũng cười vui vẻ. Nàng nói rằng, không thể vì mình không vui mà khiến người khác cũng không vui.
"Vậy tiếp tục đi, mời các vị." Thiên Vũ Hàn giơ ly rượu về phía mọi người, một hơi uống cạn.
Người ở bên dưới cũng đứng lên, giơ ly rượu vê phía Thiên Vũ Hàn, tất cả đều một hơi uống cạn, sau đó ngồi xuống tiếp tục thưởng thức.
Thiên Vũ Hàn ngồi ở trên ghế dựa dùng tay bóp trán, hắn đã bận nguyên một ngày, cũng không có khẩu vị ăn uống, cho nên chưa ăn gì mà đi thẳng đến yến hội, bụng thì rỗng mà vừa rồi hắn lại uống rượu, nên bây giờ cảm thấy bụng không thoải mái.
Thiên Vũ Hàn tửu lượng tốt, ngàn chén không say, uống bao nhiêu cũng được, có thể do hắn uống từ nhỏ. Nhưng sau khi hai người bọn họ thành thân thì hắn không uống nữa, do Tô Ngưng Nguyệt không thích hắn uống rượu.
Tô Ngưng Nguyệt và Dật phi cùng thấy Thiên Vũ Hàn bóp trán, sau đó ánh mắt hai người va vào nhau, Dật phi nhìn Tô Ngưng Nguyệt sau đó hừ lạnh một tiếng, nhẹ bước đi đến bên cạnh Thiên Vũ Hàn: "Hoàng thượng, để thần thiếp giúp người." Ngay lúc tay Dật phi sắp chạm vào đầu Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn hơi nghiêng đầu, khiến tay Dật phi chạm vào không khí.
Tô Ngưng Nguyệt chú ý tới nụ cười của Dật phi, nhưng nàng cũng không thèm để ý, chẳng lẽ chó cắn ngươi một cái, ngươi còn phải cắn lại nó hay sao?
Cho dù kết quả như thế nào nàng cũng không để ý, của nàng thì vẫn là của nàng, không phải của nàng thì có ra sức, dốc lực như thế nào thì vẫn không phải của nàng. Nếu đã vậy thì sao phải phí công?
"Không cần, ngươi trở vê chỗ ngồi đi." Thiên Vũ Hàn hơi cau mày, vẫn không bỏ tay xuống, giọng lạnh như băng nói với Dật phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận