Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 514: Hứng Thú (1)

Chương 514: Hứng Thú (1)Chương 514: Hứng Thú (1)
Tiểu Lục chắp tay thi lễ nói: "Vâng!" Sau đó khi chuẩn bị quay người ra ngoài thì nghe thấy Thiên Vũ Hàn lại nói: "Nói với Bắc Minh bảo hắn ta giao thư cho nàng ấy."
'Nàng ấy' trong miệng của Thiên Vũ Hàn, Tiểu Lục chưa từng thấy, nhưng quả thật là có biết, sau đó một lần nữa hành lễ với Thiên Vũ Hàn rồi quay người ra ngoài.
Sau khi Tiểu Lục ra khỏi thư phòng, thư phòng một lần nữa lại chỉ có một mình Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn chậm rãi dạo bước tới trước cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, đang nghĩ không biết hình bóng nhỏ bé trong sơn thôn ở Lĩnh Nam kia không biết nàng đang làm gì, có phải là vẫn luôn dùng các cách mới lạ để kiếm tiền hay không.
Cứ nghĩ như vậy, Thiên Vũ Hàn cảm thấy hình như đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy nàng, có phải là nàng lớn lên rất nhiều rồi không, Thiên Vũ Hàn cảm mình có vẻ là có chút nhớ nhung Tô Ngưng Nguyệt rồi, Thiên Vũ Hàn bỗng lắc đầu, sao có thể nhớ Tô Ngưng Nguyệt được chứ, chỉ là Tô Ngưng Nguyệt có chút thú vị hơn mà thôi.
Tô gia.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tảng sáng, trong sân nhà Tô gia có một thiếu niên như bước ra từ trong tranh đang luyện võ, động tác của vị thiếu niên nhìn có vẻ hơi gượng gạo, mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt, Diêu Xuân vốn có thói quen dậy sớm, Diêu Xuân, mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt đánh răng rửa mặt xong đang định chuẩn bị làm bữa sáng thì nhìn thấy thiếu niên đang luyện võ ở trong sân: "Thần Dật à, sớm như vậy mà đã bắt đầu luyện võ rồi à?"
Thiếu niên đang luyện võ trong sân chính là Lý Thần Dật, sau khi bị người khác phát hiện, mặt của Lý Thần Dật đỏ ửng lên vì ngượng, dù sau thì động tác của mình vẫn chưa thông thạo, bị người khác nhìn thấy vẫn có chút xấu hổ: "A a, Diêu đại nương, sao người dậy sớm vậy ạ?”
Diêu Xuân nhìn thấy mặt Lý Thân Dật ửng đỏ và những giọt mồ hôi chảy trên trán, nói: "Ngày nào ta cũng dậy giờ này, lâu dần thành thói quen rồi. Thần Dật, luyện mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát, toát hết cả mồ hôi rồi, cẩn thận không bị bệnh."
Mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt nói rồi lấy chiếc khăn tay trong tay áo lau mồ hôi cho Lý Thần Dật.
Lý Thần Dật khẽ giật mình, như thể là nhìn thấy mẫu thân của chính mình đang đứng trong đình ở sân nhìn mình luyện công, vừa xoắn bánh ngọt vừa nói với mình: "Thần Nhi, không phải đã nói với con là đừng có ăn mặc phong phanh như thế kia mà luyện công ở trong sân rồi sao, sẽ bị ốm mất, mau lại đây mặc quần áo vào."
Bình tĩnh lại, nhìn thấy người ở trước mặt là Diêu Xuân, cậu ấy vội vàng cám ơn: "Cám ơn, Diêu đại nương."
Mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt sau khi thấy dáng vẻ Lý Thần Dật ngẩn người ra, nước mắt rưng rưng thì không khỏi có chút đau lòng, thở dài, thâm nghĩ: Đứa bé này, chắc là nhớ nhà rồi, cũng không biết là người thân trong nhà thằng bé có còn ai hay không. ' Mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt cảm thán xong liền nới với Lý Thần Dật: "Vậy ngươi luyện tập tiếp đi, ta đi làm bữa sáng đã, một lát nữa là mấy đứa nhóc kia tỉnh dậy rồi."
Nói xong liền đi tới nhà bếp, Lý Thần Dật nhìn theo bóng lưng của Diêu Xuân, lặng lẽ lau nước mắt, cảnh tượng này bị hai cây nhân sâm, Điềm Điềm và Mật Mật đang trốn trong bóng tối nhìn thấy, vốn dĩ Điềm Điêm và Mật Mật muốn nhân lúc tiểu chủ nhân chưa dậy ra ngoài lượn lờ, bình thường lúc tờ mờ sáng chỉ có 3 người Điềm Điềm và Mật Mật, cùng với mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt, sáng nào Diêu Xuân cũng ở trong bếp, vì thế vào giờ này là thời gian tốt nhất để Điềm Điềm và Mật Mật ra ngoài dạo chơi quanh Tô gia.
Không ngờ là, hôm nay vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy một thiếu niên điển trai đang luyện công ở trong sân, hại cho Điềm Điềm và Mật Mật chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, sau khi mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt tới nhà bếp thì Điềm Điềm và Mật Mật cũng lén lút trở về phòng của Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận