Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 974: Phá Giải Dư Luận (1)

Chương 974: Phá Giải Dư Luận (1)Chương 974: Phá Giải Dư Luận (1)
Điều người kia không nhìn thấy đó là một người bê bết máu nằm ở trong phòng kia, mở trừng trừng đôi mắt của mình, nhưng rất nhanh lạnh nhắm chặt lại, đang khôi phục lại cảnh tượng giống như là địa ngục kia.
Một bóng người màu xám đang chạy như bay, chạy thẳng tới chỗ của Thái Hậu, lúc tới thì nhìn thấy một bóng người, có điều cũng không quá để tâm, mặc dù ở trong đêm tối như như thế này có người xuất hiện là một việc hết sức kỳ lạ, nhưng bây giờ hắn ta còn đang có chuyện cấp bách nên cũng không để ý mà tiếp tục chạy về phía trước.
Nếu như lúc này A Phúc nhìn người ở phía sau kia một cái thì có lẽ sau này bi kịch kia sẽ không xảy ra.
Có điều đáng tiếc là không ai biết chuyện sau này sẽ thế nào.
A Phúc chạy tới chỗ mà Thiên Vũ Trạch nói, khẽ cau mày, sao mùi máu tanh ở nay này lại nồng nặc như vậy.
Nhưng A Phúc vẫn đẩy cánh cửa này ra, vừa mở ra cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là một màu đỏ và cả những xác trên nằm trên mặt đất.
A Phúc sợ hãi ngồi bệt xuống đất, cảnh tượng này quá là đáng sợ, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ mà vương gia giao cho nên vẫn miễn cưỡng đứng dậy, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy một người trợn tròn mắt nhìn hắn ta, làm cho hắn ta sợ đến mức không dám nhìn nữa mà chạy như bay ra ngoài, hắn ta phải chạy về nói với vương gia.
A Phúc chạy như bay trở về, như thể ở phía sau có một ác quỷ đang đuổi theo hắn ta vậy.
A Phúc chạy tới một nơi có ánh sáng, cúi xuống thở hồng hộc, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy, đó tưởng chừng như là địa ngục trần gian vậy, khiến người ta không lạnh mà run.
A Phúc dưới ánh đèn rùng mình ớn lạnh, chuyện như thế này hắn ta không muốn nghĩ tới nữa, tốt hơn là mau đi báo cáo cho vương gia biết.
A Phúc chạy như bay, không để ý xem bản thân mình có mệt hay không, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mau rời khỏi nơi này, về báo cáo tin tức lại với vương gia.
Trong phủ Thần Vương.
Thiên Vũ Trạch cảm nhận được sự hoang mang trong lòng mình, có chút khác thường, ngay cả lúc thái y chẩn đoán cho hắn ta cũng có hơi lơ đễnh, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa.
"Vương gia, vết thương này của người chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là sẽ ổn, cánh tay lão phu đã bó xong cho người rồi, không cần phải lo lắng rằng cánh tay sẽ để lại di chứng gì, chỉ cần đúng giờ uống thuốc là sẽ không có gì đáng lo cả, còn nữa thời gian này cánh tay của vương gia không được tùy tiện dịch chuyển, nếu không thì sẽ để lại di chứng, nhất định phải nhớ lấy." Lão thái ý nghiêm túc nói với Thiên Vũ Trạch.
"Ừm, biết rồi." Thiên Vũ Trạch chỉ gật đầu hờ hững, tâm tư của hắn ta bây giờ toàn bộ dồn hết lên chuyện kia, đến vết thương của mình hắn ta cũng không thèm để ý.
Thái y nhìn vẻ lơ đễnh của Thiên Vũ Trạch, khẽ thở dài, những chuyện mưu tính hại nhau ở trong cung chưa bao giờ là không có, huynh đệ bất hòa ông ta cũng gặp không ít, ông ta chỉ là một thái y, chuyện giữa hai huynh đệ ông ta cũng lực bất tòng tâm.
Lão thái ý đưa đơn thuốc cho người hầu ở bên cạnh, cẩn thận giải thích liều lượng và các dùng thuốc cho hắn ta. Sau đó lẳng lặng đi ra ngoài, nhiệm vụ của ông ta hoàn thành rồi, có lẽ hoàng thượng sẽ không đến tìm ông ta nữa đâu? Lão thái y thâm nghĩ trong lòng.
Thiên Vũ Trạch vẫn ngây ra ở đó, luôn cảm thấy có chuyện gì không hay xảy ra, trái tim của hắn ta vẫn cứ đập loạn xạ, không thể bình tĩnh lại được. Trong lòng thâm nghĩ có khả năng ở chỗ mẫu phi xảy ra chuyện, trái tim hắn ta vẫn luôn bất an, mẫu phi của hắn ta nhất định không được xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận