Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1001: Hiểu Lầm. (1)

Chương 1001: Hiểu Lầm. (1)Chương 1001: Hiểu Lầm. (1)
"Ta..." Thiên Vũ Hàn muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng Thiên Vũ Hàn lại nói tiếp.
"Sao nàng có thể ra tay nặng như vậy chứ, sao lại tàn nhẫn như vậy." Như thể là nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy khi từ bên ngoài đi tới, giống như là muốn dồn Thiên Vũ Trạch vào chỗ chết vậy.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt không lên tiếng, chỉ khẽ cúi đâu, không để người khác nhìn rõ sắc mặt, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Vũ Hàn quả thật là không chịu lỗi, sự phẫn nộ trong lòng đã dâng lên.
Nhưng đang định lên tiếng thì nhìn thấy cánh tay của Tô Ngưng Nguyệt buông thõng, khẽ cau mày, định nói gì đó, đúng lúc này trong phòng phát ra tiếng gọi của Thiên Vũ Trạch, hắn không thể không đè nén sự nghi vấn ở trong lòng mình.
Cất bước định bước vào, nhưng lúc này Tô Ngưng Nguyệt cẩn thận ôm lấy Mao Mao ở trên mặt đất, không hề để ý đến Thiên Vũ Hàn mà đi về phía tẩm cung của mình, lúc này trong lòng Thiên Vũ Hàn lóe lên sự phẫn nộ.
Dùng lực kéo lấy tay Tô Ngưng Nguyệt, tràn đầy phẫn nộ nói: "Nàng đối xử với ta như vậy sao? Lúc rời đi sao lại không có chút lễ phép nào vậy, không biết hành lễ sao?" Ngay cả tiếng kêu lên vì ngạc nhiên khế khàng của Tô Ngưng Nguyệt cũng bị phớt lờ.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt có chút kinh sợ nhìn Thiên Vũ Hàn, như thể là không ngờ được Thiên Vũ Hàn sẽ nói ra những câu như vậy, sau đó hành lễ nói: "Thần thiếp cáo lui."
Lúc này sự tức giận của Thiên Vũ Hàn càng tăng thêm, không ngờ thật sự nàng lại nói ra những lời như vậy, bàn tay càng nắm chặt hơn.
Sắc mặt của Tô Ngưng Nguyệt tái nhợt vì đau đớn, nhưng vẫn nhịn cơn đau không nói ra. "Tô Ngưng Nguyệt, xem ra trẫm thật sự là quá nuông chiều nàng rồi, dám nói với trầm như vậy sao?" Thiên Vũ Hàn vô cùng tức giận nói.
Tô Ngưng Nguyệt không nói gì, không phải là nàng không dám nói mà thật ra là tay quá đâu, nàng không có sức lực dư thừa để nói, toàn bộ sức lực của nàng đều dùng để kìm nén không phát ta tiếng.
Nhưng trong mắt của Thiên Vũ Hàn, Tô Ngưng Nguyệt như thế này chính là không hài lòng với thái độ của hắn. Sự phẫn nộ càng dữ dội hơn. Không hề chú ý tới vẻ mặt đau đớn của Tô Ngưng Nguyệt.
Bỗng nhiên, Thiên Vũ Hàn chú ý tới đôi môi tái nhợt Tô Ngưng Nguyệt khẽ cắn chặt, như thể là có chút đau đớn vậy, Thiên Vũ Hàn khẽ buông lòng bàn tay đang nắm chặt.
"Hoàng huynh, huynh mau vào đây, ta có chuyện muốn tìm huynh." Thiên Vũ Trạch ở trong phòng gọi.
Thiên Vũ Hàn còn tưởng là hắn ta có chuyện gì quan trọng, liền buông tay của Tô Ngưng Nguyệt ra.
"Nàng về phòng trước đi, lát nữa ta sẽ tới tìm nàng." Thiên Vũ Hàn bình tĩnh nói, trong giọng điệu vẫn còn sự tức giận không thể kìm nén được.
Tô Ngưng Nguyệt không nói gì, cứ như vậy nhìn Thiên Vũ Hàn quay người đi thẳng, trong mắt có chút thất vọng. Nhỏ đến mức gần như không thấy, rất nhanh lại che giấu đi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn bóng dáng của Tô Ngưng Nguyệt một lát rồi quay người trở về phòng.
Thả Mao Mao lên giường. Tô Ngưng Nguyệt nhìn cổ tay buông thõng vô lực của mình. Nghĩ tới thái độ vừa rồi của Thiên Vũ Hàn, trong lòng đau nhói, hóa ra nam nhân đều như vậy cả.
Mao Mao hơi thở yếu ớt ở trên giường, nhìn dáng vẻ đau lòng của Tô Ngưng Nguyệt, dùng đầu lưỡi của mình liếm cổ tay nàng. Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới bình tĩnh lại, trực tiếp lấy từ trong không gian ra một bình sứ màu trắng, đây là một loại thuộc trong tâng thứ 3 của không gian. Đút cho Mao Mao một viên, còn mình thì không uống.
Như thể là có như vậy mới có thể triệt tiêu nỗi đau ở trong lòng, khóe miệng của Tô Ngưng Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Vừa rồi, Thiên Vũ Hàn không hề nhìn nàng, hơn nữa sau khi hất tay nàng ra thì trực tiếp đỡ lấy Thiên Vũ Trạch. Sau đó không hề hỏi nàng, thế nên hắn nhận định là chuyện này là chuyện do nàng làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận