Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 967: Ra Tay (1)

Chương 967: Ra Tay (1)Chương 967: Ra Tay (1)
Thiên Vũ Trạch cũng cúi đầu, không nhìn về phía người kia, mặc cho gió thổi làm cửa kêu kẽo kẹt, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Vũ Hàn. Như thể là đang trốn tránh, không dám nhìn về phía người này.
Bầu không khí giữa hai người trâm mặc lạ thường, ngột ngạt đến mức không nói thành tiếng.
"Tại sao?" Cuối cùng Thiên Vũ Hàn vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ dị này, giọng nói khàn khàn, mang theo chút thất vọng.
Thiên Vũ Trạch lặng im một lúc mới hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, quả nhiên đập vào mắt chính là ánh mắt thất vọng chói mắt đó.
Từ đầu đến cuối hắn ta không muốn ngẩng đầu lên chính là vì không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng kia, ước muốn lớn nhất cuộc đời này của hắn ta chính là ánh mắt huynh trưởng khi nhìn mình mang một loại tự hào.
Nhưng ánh mắt này cuối cùng cũng tiêu tan rồi, hắn ta vẫn khiến huynh trưởng phải thất vọng, khi nhìn thấy ánh mắt này, hắn ta biết rằng hắn ta không chỉ đánh mắt ước muốn của chính mình mà còn cả tình nghĩa huynh đệ.
"Không phải người đã biết rồi sao." Giọng của Thiên Vũ Trạch cũng rất nhạt, nếu như nói nhỏ một chút nữa có lẽ sẽ bị gió thổi bay.
Vừa nghe thấy câu nói này của Thiên Vũ Trạch, cơn giận trên người Thiên Vũ Hàn lại bùng lên, hắn rất tin tưởng Thiên Vũ Trạch, không ngờ hắn cũng có lúc nhìn nhầm người, điều này còn khiến hắn tức giận hơn là nuôi dưỡng một kẻ vô ơn.
"Nguyên nhân." Lần này giọng điệu của Thiên Vũ Hàn càng lạnh lùng hơn, trực tiếp chất vấn Thiên Vũ Trạch, căn bản không cho người ta ý định cự tuyệt.
"Người cũng biết đấy, đó là mẫu phi của ta, sao ta có thể bỏ mặc không quan tâm được chứ?" Vốn dĩ Thiên Vũ Trạch không muốn giải thích chuyện này, làm thì cũng làm rồi, không cần phải ngụy biện, điều này là Thiên Vũ Hàn dạy hắn ta.
"Vì thế nên ngươi đi làm việc này sao?" Giọng điệu của Thiên Vũ Hàn rất lạnh lùng, nhưng đầy sự thất vọng.
Lời nói này khiến Thiên Vũ Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu ở trong lòng, đây là con đường mà hắn ta lựa chọn, không phải sao, cho dù biết là Thiên Vũ Hàn sẽ tức giận, sẽ thấy vọng về hắn ta nhưng hắn ta vẫn làm.
Tình huống hiện tại, lúc đó hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ như thế này tất cả đều là hắn ta tự chuốc lấy, có gì mà phải đau lòng chứ.
Nhưng tới lúc này, khi điều này thật sự xảy ra hắn ta vẫn không kìm được sự khó chịu ở trong lòng.
"Ta..." Thiên Vũ Trạch muốn lên tiếng nói cái gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, nói cái gì mà cực chẳng đã sao? Không cần thiết phải như vậy, làm rồi chính là làm rồi, cho dù là có lý do thì chuyện này vẫn là không thể tha thứ.
Thiên Vũ Hàn thấy vậy cơn giận bùng lên, nhưng sau khi tức giận vẫn là không ngừng thất vọng, người này thật sự là đệ đệ mà hắn một tay bồi dưỡng sao? Tại sao bây giờ lại xa là như thế này?
Thiên Vũ Hàn bước thẳng về phía trước, vung tay thành một quyền, trực tiếp đánh cho đầu của Thiên Vũ Trạch lệch sang một bên, rất nhanh mặt bên đó của Thiên Vũ Trạch sưng lên, khóe miệng rớm máu, khuôn mặt càng trở nên tà mị hơn.
Thiên Vũ Hàn không vì vậy mà dừng tay lại, trực tiếp di chuyển sang cánh tay phải của Thiên Vũ Trạch/rắc" một tiếng, cánh tay của Thiên Vũ Trạch bị gấy, không còn sức lực mà rủ sang một bên.
"AI" Thiên Vũ Trạch kêu lên một tiếng, giơ tay ra vội đỡ lấy cánh tay để giảm bớt sự đau đớn.
Thiên Vũ Hàn cứ thờ ơ như vậy nhìn Thiên Vũ Trạch, không có chút biểu cảm nào, như thể người đau đến chết đi sống lại kia không phải là đệ đệ của hắn mà giống như là một người lạ vậy. Thiên Vũ Trạch chỉ thốt lên một tiếng, rất nhanh lại cắn răng chịu đựng, không phát ra tiếng rên rỉ gì nữa, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía Thiên Vũ Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận