Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 647: Văn Thị Mộng Tưởng Hão Huyền (1)

Chương 647: Văn Thị Mộng Tưởng Hão Huyền (1)Chương 647: Văn Thị Mộng Tưởng Hão Huyền (1)
Vì thế bà ta nói: '"Diêu Xuân, đừng vô liêm sỉ như vậy, ta đã nói chuyện tử tế với ngươi, vậy nhưng người còn muốn đuổi ta ra ngoài sao?
À, đúng rồi, còn nữa, kêu Ngưng Nguyệt tìm một công việc tốt cho đại bá của nàng, đừng biến mọi thứ trở nên rẻ mạt với người ngoài nữa. Dọn phòng tốt nhất ở trong nhà. Ngày mai chúng ta sẽ chuyển tới."
Vừa nói, bà ta vừa phớt lờ Diêu Xuân vừa rời đi với vẻ mặt đầy vui sướng. Còn lại Diêu Xuân sững sờ không nói ra lời.
Vốn dĩ Diêu Xuân cho rằng đây là Văn thị đang nằm mơ, cũng không có nói gì, nhà họ cũng không biết gì cả, dù sao bọn họ cũng có đủ chuyện, cũng không có lý do gì khiến bọn họ cảm thấy áy náy vê những chuyện này.
Không ngờ da mặt Văn thị lại dày như vậy, sáng sớm mà đã đến cửa nhà mình.
Nói cách khác, Văn thị trở về nhà với vẻ mặt vui vẻ, lần đầu tiên cơm tối còn có thịt. Tô lão đại và Tô Cường liếc mắt nhìn nhau, nhà chồng mình lại bị cái gì kích thích thế?
Quay lại nghĩ tới, buổi chiêu hôm nay bà ta đi đến nhà Tô gia, rồi sau đó trở về vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là, Tô Ngưng Nguyệt đã đồng ý sẽ giới thiệu hắn ta đi làm rồi sao?
Tô lão đại tò mò không chịu nổi, sau đó hỏi: "Văn thị, ngươi vui như vậy, có chuyện gì tốt đẹp hay sao?”
Văn thị nói: "Đương gia, sau này chúng ta có thể chuyển đến nhà Tô gia, các ngươi muốn ăn thịt thì mỗi ngày đều có thể ăn thịt. Còn có, sau này cửa hàng đồ ăn vặt của cha cũng sẽ là của nhà chúng ta, Tô Ngưng Nguyệt sẽ phải cho chúng ta mười lạng một tháng để phụng dưỡng lão gia tử."
Văn thị nói tới chỗ này, không chỉ có Tô lão đại ngạc nhiên mừng rỡ, mà ngay cả Tô Cường cũng rất mừng. Như vậy thì sau này trong nhà chúng ta sẽ có bao nhiêu tiên đây. Suy nghĩ một chút là đã thấy sướng rồi.
Tuy nhiên, bọn họ không có suy nghĩ một chút nào hay sao, trước kia bọn họ đối xử với người một nhà Tô Ngưng Nguyệt như vậy, bây giờ, làm sao có thể vô duyên vô cớ cho bọn họ nhiều thứ tốt như vậy. Chỉ cần dùng chân to để nghĩ thôi thì cũng thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng là người mà, hay thích lừa mình dối người, cứ luôn tự lừa dối mình một cách mù quáng.
Sau khi ba người Tô gia ăn xong, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc ở nhà, sau đó sau khi tắm xong thì liền vứt bỏ quần áo đang mặc mà không giặt, Văn thị nói: "Sau này có tiền rồi, ai còn mặc những bộ y phục rách nát này nữa, đến lúc đó chúng ta đều sẽ đi mua y phục mới."
Bàn đến cái lý này thì cũng không có người nào phản đối, mọi người đều cho như vậy. Rạng sáng ngày hôm sau, thậm chí bọn họ còn không ăn điểm tâm, liền cõng theo các bao lớn bao nhỏ đồ đạc đến Tô gia.
Đương nhiên, hành động của bọn họ đều bị người trong thôn nhìn thấy, lúc đó, tình cờ ngay đúng vào lúc các phu nhân đang giặt y phục, miệng của các phu nhân thì lại nói lảm nhảm nhiều nhất, cho nên chỉ chốc lát sau, toàn bộ người trong thôn đều biết, Văn thị xách bao lớn bao nhỏ đưa người đàn ông và con trai của bà ta đến nhà Tô Mộc.
Mọi người đều có ý tưởng xem một kịch hay, nhất định là Văn thị sẽ không không chiếm được gì tốt cả. Cũng không biết là có phải đầu óc có tật xấu hay không, mà lại cứ luôn nghĩ Tô Ngưng Nguyệt sẽ nuôi bà ta.
Sáng sớm nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Ngưng Nguyệt cũng rất bối rối, mới sáng sớm mà lại đến gõ cửa, sau khi mở cửa thì liên thấy người nhà Văn thị xách bao lớn bao nhỏ đi vào. Thấy được thức ăn ở trên bàn, ánh mắt cũng phát sáng lên.
Văn thị rất nịnh nọt, nói với Tô lão gia tử: "Cha. Ăn chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận