Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 778: Hôn Kỳ (2)

Chương 778: Hôn Kỳ (2)Chương 778: Hôn Kỳ (2)
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Cầm lấy đi, cứ coi như là ta mới các ngươi uống rượu." Hoàng hậu nương nương tương lai cũng nói như thế rồi, vị công công kia cũng không từ chối nữa, nhận lấy bạc, sau đó nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Vậy nô tài xin phép cáo lui trước."
Nói rồi liền dẫn theo đoàn người rời đi, trong phòng khách lớn Tô gia vẫn còn đặt đầy các kiểu các loại đồ vật, nhưng mà nhiều nhất có lẽ là váy vóc và trang sức các loại, đương nhiên, trong đó còn có vài thứ cho Diêu Xuân còn có Chương Dự nữa.
Diêu Xuân nhìn những thứ đồ này cảm thấy vô cùng kỳ diệu: "Con yêu của ta ơi, nhiều đồ như vậy." Chương Dự tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhiều đến như vậy, nhưng mà lễ vật càng nhiều, càng chứng tỏ sự hài lòng của Thiên Vũ Hàn đối với Tô Ngưng Nguyệt, như vậy, sau này cuộc sống của nàng mới tốt hơn thật nhiều.
Chương Dự nói: "Nương, chúng ta đem những thứ này đóng vào trong số giá trang của Ngưng Nguyệt đi." Diêu Xuân vốn cũng định như vậy, bà còn sợ con dâu sẽ không đồng ý, cho nên mới không nói ra, nhưng bây giờ đích thân con dâu đã nói vậy rồi, bà đương nhiên là tán đồng.
Nhưng mà, Chương Dự lại nói: "Chúng ta vẫn cần phải chọn ra một phần nữa." Diêu Xuân hiểu rất rõ tính cách của con dâu nhà mình, sẽ không tham chút giá trang này của tiểu cô tử nhà nàng, sau đó Chương Dự lại giải thích: "Người ở Kinh Thành gả nữ nhi đi sẽ lưu lại môt ít lễ vật bên nhà trai tặng tới, có người thì sẽ giữ lại toàn bộ, có những người lại chỉ giữ lại một ít tượng trưng thôi. Chúng ta chọn ra những thứ không đáng tiền lắm để giữ lại đi."
Diêu Xuân biết mà, đứa con dâu này nhà bà không phải người xấu, như thế này bà đương nhiên là vui vẻ đồng ý rồi, sau đó gật đẩu nói: "Dự Nhi à, nương nếu không có Mộc Nhi thì cũng vẫn chỉ là một nông phụ ở dưới quê mà thôi, nếu ta có gì không phải, con cứ trực tiếp nói với ta là được, để ta thay đổi."
Chương Dự ôm lấy eo Diêu Xuân nói: "Nương, người làm rất tốt mà, con thích người lắm đó, người không kém những người khác chút nào, hơn nữa, ra ngoài kia có ai không nói con có phúc khí tốt đâu, có một bà bà tốt như vậy, lại có một tướng công tốt như thế, con cũng biết đủ mà."
Nghe lúc Chương Dự khen Diêu Xuân cũng không quên khen mình, khoé môi Tô Mộc lập tức kéo lên thành một nụ cười rạng rõ, Tô Ngưng Nguyệt nhìn một màn tình thương mến thương này, trong lòng cũng ấm áp hơn.
Diêu Xuân cũng nở nụ cười, vui vẻ đắc ý nói: "Này không phải ta tự khen đâu nhé, như tử của ta, hắn mà dám nạp thiếp, thì ta tự đập gấy chân mình. Còn con ấy à, năm đó bà bà của ta đối xử với ta rất tốt, cả nhà chúng ta đều sống như vậy, cho nên tại sao ta phải hà khắc với con dâu của chính mình cơ chứ.
Hơn nữa, ta sống ở nơi này, mỗi ngày đều sống vui vẻ như vậy, còn không phải nhờ có các con chăm sóc ta hay sao, nếu không, ta nào có thể ngủ được một giấc thật sự thoải mái, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp chứ."
Tô Ngưng Nguyệt lúc này nhảy vào một câu: "Con hiểu rồi, nương, người cùng tẩu tử mới là người một nhà, con căn bản là được nhặt vê có phải không."
Tô Bắc Bắc lúc này cũng lúc này cũng mới mở miệng nói: 'Cô cô, ta con cũng được nhặt về." Tô Ngưng Nguyệt đưa tay bế Tô Bắc Bắc lên, hỏi: "Vậy sao? Bắc Bắc, chúng ta thật là đáng thương quá đi, hay là chúng ta bỏ nhà ra đi có được không? Tô Bắc Bắc cũng là một tiểu diễn viên, lập tức thuận theo Tô Ngưng Nguyệt tiếp lời: "Được chứ, được chứ. Cô cô, vậy chúng ta mau đi thôi."
Diêu Xuân trừng mắt nhìn hai đứa diễn sâu Tô Bắc Bắc và Tô Ngưng Nguyệt một cái, sau đó nói: "Đủ rồi đó, hai đứa diễn sâu các con, có thôi chưa hả." Tô Mộc bế Tô Bắc Bắc đi, sau đó nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Đừng có dạy hư Bắc Bắc nhà ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận