Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 834: Đau Khổ (1)

Chương 834: Đau Khổ (1)Chương 834: Đau Khổ (1)
Hoàng hậu từ trên ghế trường kỷ ngồi dậy, giọng điệu chậm rãi: "Sao vậy? Là ai?"
Thị vệ canh giữ gác xép quỳ ở ngoài cửa cung, nhẹ nhàng nói: "Hoàng hậu nương nương, trời nổi sấm sét, xẻ đôi tàng thư các."
Cung nhân tức giận nói: "Tượng Quán Âm bạch ngọc đã bị vỡ thành từng mảnh”
"Nương nương! Người mau đến xem đi.' Tô Ngưng Nguyệt vốn tưởng rằng những thứ đó đều là ngoại bang cống hiến, nếu như sét đánh phải lễ vật Hoàng thượng ban tặng thì có phải tốt không, càng giúp nàng hả giận.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn một đêm mưa gió đầy trời, mỉm cười, bản thân bước chậm trong mưa, nghe tiếng sấm, nàng nghĩ mình nếu có thể cũng ra đi như vậy thì thật tốt.
Tại sao lại nghĩ như vậy, bởi vì trong lòng tuyệt vọng đến mức không thể diễn tả được.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn bầu trời mây mù, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, rồi lại nghĩ rằng hiện tại Dật phi nhất định đang ở cùng Hoàng thượng, mấy ngày nay giông bão liên tục, thẻ bài của Dật phi vẫn được lật không ngừng.
Mọi người trong cung đều tán thưởng nàng nói: "Mọi việc xảy ra trong cung Dật phi đều quá phi thường".
Phần thưởng trong cung điện của Dật phi cũng ùn ùn đến, ngọc trai và mã não đã trở nên tâm thường, lại càng không nói đến lụa là, gấm vóc.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt không quan tâm đến đồ vật đê tiện như vậy, cái nàng quan tâm chính là nàng không thể cùng tranh đấu Dật phi, nàng không ghen tị dù chỉ là một chút, tại sao lại như vậy? Có thể nói nàng cùng Dật phi có thể cùng nhau hòa bình chung sống. Nàng vốn biết mà, Dật phi tính tình rất tốt nên đương nhiên sẽ không đấu tranh với mình.
Nhưng nếu là như vậy, chẳng phải càng ngày càng chứng minh là Hoàng thượng có hứng thú với Dật phi. Đây là chuyện nàng nghĩ mãi không thông suốt, nàng chính là cảm thấy địa vị của mình thật xấu hổ, không biết phải làm thế nào cho phải. Trong hậu cung này, địa vị của Tô Ngưng Nguyệt nàng đang dần dân mờ nhạt.
Hoàng thượng đương nhiên đã lâu không đến cung nàng. Ban cho nàng phần thưởng lớn hơn nhiều lần so với trước đây. Nghĩ rằng Dật phi hoàn toàn không có ý định tranh đấu với nàng.
Nhưng mà, càng như vậy, Tô Ngưng Nguyệt càng cảm thấy bất an. Nàng lại nhớ tới vừa rồi tượng Quan Âm bạch ngọc đã bị vỡ thành từng mảnh. Nghĩ lại thì, tình cảm trong nhà hiện tại chính là như vậy. Giống như sét đánh. Có thể thay đổi mọi thiện chí, mọi tình ý.
Tô Ngưng Nguyệt cười khổ. Nàng vuốt ve chiếc vòng tay được cống nạp từ Ngoại bang. Nghĩ đi nghĩ lại, trong cung không bao giờ thiếu những thứ như vậy. Cũng giống nàng, đều chỉ là công cụ mà thôi.
Liệu từ giờ trở đi, nàng có bị Hoàng thượng bỏ lại trong cung điện này không? Thâm cung vô cùng lạnh lẽo. Trái tim nàng đang dần chết đi. Nghĩ đến Dật phi đang ở thời kỳ đỉnh cao. Cũng giống như nàng ngày đó khi mới vào cung, đó là những tháng năm tươi đẹp.
Hiện giờ Dật phi có khả năng thay thế vị trí của nàng. Nhưng nàng hiểu rằng Dật phi không hề có tham vọng gì cả. Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới nỗi thống khổ mà chính mình tưởng tượng ra. Nhưng lại đều là những việc vô căn cứ.
Càng như vậy, Tô Ngưng Nguyệt càng không thể tha thứ cho bản thân. Tô Ngưng Nguyệt nghịch nghịch hạt châu trên đầu. Mỉm cười: "Bây giờ bản cung cũng giống như thế này sao?" Nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa vặn rơi lên những cánh hoa cúc. Những cánh hoa nhỏ và dịu dàng làm đệm cho những giọt nước mắt của Hoàng hậu. Cung nhân đều đã nhìn thấy. Thở dài. Nàng ta nói với Hoàng hậu: "Nương nương, có lẽ người không cần phải như thế này."
Tô Ngưng Nguyệt kinh ngạc, lau nước mắt, mỉm cười với cung nữ nói: "Nha đầu, vậy ngươi cho rằng bản cung nên đối xử với mình như thế nào?"
Cung nhân nhẹ nhàng bước qua, đứng trước mặt Hoàng hậu. Duyên dáng yêu kiêu. Những viên ngọc trai trên đầu nàng ta so với của Hoàng hậu đều giống nhau. Chẳng qua chúng ở trên người nàng ta không phù hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận