Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 313: Chuẩn Bị Rời Khỏi (2)

Chương 313: Chuẩn Bị Rời Khỏi (2)Chương 313: Chuẩn Bị Rời Khỏi (2)
"Nguyệt Nguyệt, chuyện này con không thể lỗ mãng như vậy! Hơn nữa hiện tại chúng ta còn đang ở nhà đại bá mẫu của con, con cảm thấy bản thân mình có thể đánh bại được bà ta hay không? Chuyện này cứ để sau rồi nói." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn muốn phản bác lại, nhưng lúc này lão gia tử Tô gia cũng lên tiếng thuyết phục nàng.
"Nương thân của con nói đúng đấy, con cứ nghe theo lời nương thân của con đi, đừng hành động lỗ mãng, hấp tấp như vậy." Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghe hai người họ thuyết phục thì nàng cũng kìm nén cơn tức giận ở trong lòng.
"Liễu Ninh, bà cứ đó cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi cổ bà ra khỏi ngôi nhà cũ kỹ này!" Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ trong lòng.
"Gia gia, người rời khỏi nơi này với chúng con đi, người đừng sống ở nơi này nữa mà!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới đưa mắt nhìn lão gia tử Tô gia ở bên cạnh và nói.
Lão gia tử Tô gia không ngờ được rằng ngay cả những đứa trẻ này cũng mong muốn ông ấy rời khỏi nơi này.
Khi lão gia tử Tô gia nghĩ đến tất cả những chuyện tồi tệ mà bản thân ông ấy đã từng làm với họ trước đây, cảm giác tội lỗi của ông ấy chợt dâng lên trong lòng.
Vào khoảnh khắc này, ông ấy nhìn Tô Ngưng Nguyệt và những người khác bằng đôi mắt đỏ hoe.
"Gia gia, thành thật xin lỗi các con, trước kia gia gia đã để cho các con phải chịu thiệt thòi, là lỗi của gia gia, là gia gia sai rồi!" Khi Tô Thần nhìn thấy lão gia tử Tô gia sắp khóc thì nó vội vàng tiến lên phía trước để an ủi ông ấy.
"Gia gia, không sao đâu ạ, mọi chuyện đã qua rồi thì chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đó nữa, bây giờ chúng ta sống tốt là đã ổn rồi." Khi này Tô Thần nhìn lão gia tử Tô gia ở bên cạnh và nói.
Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên cảm thấy Tô Thần đã trưởng thành rồi.
"Rốt cuộc Tiểu Thần đã trải qua chuyện gì ở học đường chứ? Tại sao khi trở về lại có đôi chút khác lạ như thế này?" Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
"Đúng vậy, gia gia người mau quay về cùng với chúng con đi, chúng con vẫn có nhà cho người sống mà." Tô Mộc nói với lão gia tử Tô gia.
"Phụ thân, người nhìn thử xem, những đứa trẻ này cũng đều đã nói như vậy rồi, người đừng chối từ nữa mà." Diêu Xuân cũng ở bên cạnh mà thuyết phục lão gia tử Tô gia.
Lão gia tử Tô gia nghe họ nói như vậy thì cứ ngồi xổm ở đó mà suy nghĩ thêm một lúc.
Sau đó, ông ấy chợt gật đầu.
"Được rồi, ta sẽ lập tức quay trở về nhà cùng với các con." Lão gia tử Tô gia nói với họ.
"Haizz! Ta lại trở thành gánh nặng của các con rồi." Lúc này, lão gia tử Tô gia tự lẩm bẩm một mình.
"Gia gia, người vừa mới nói gì vậy ạ? Chỉ cần gia đình chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, thì không có gì gọi là gánh nặng cả!" Tô Ngưng Nguyệt nói với ông ấy.
Lão gia tử Tô gia nghe được những gì mà Tô Ngưng Nguyệt nói thì đưa mắt thoáng nhìn Tô Ngưng Nguyệt, cảm thấy biết ơn.
Bằng cách như vậy mà họ đã thuyết phục được lão gia tử Tô gia, sau đó Diêu Xuân giúp đỡ ông ấy thu dọn đồ đạc trong phòng, sau khi thu dọn xong, ba người Diêu Xuân và Tô Mộc giữ đồ đạc của lão gia tử Tô gia.
Tô Ngưng Nguyệt thì giúp đỡ ông ấy rời khỏi phòng. Họ không ngờ được rằng Liễu Ninh đã sớm chờ đợi họ ở bên ngoài phòng.
Khi Diêu Xuân vừa mới nhìn thấy Liễu Ninh, bà thấy lập tức nhíu chặt đôi lông mày lại.
"Từ giờ trở vê sau, phụ thân không còn cần các người phải chăm sóc nữa! Khi không có chuyện gì thì cũng đừng đến nhà của chúng tôi!" Diêu Xuân nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe được những lời mà Diêu Xuân nói thì lập tức phá lên cười hai tiếng ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận