Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 894: Tức Giận (2)

Chương 894: Tức Giận (2)Chương 894: Tức Giận (2)
"Thiên Vũ Hàn, chàng lau mặt ta sắp rách luôn. Ta giận rồi đấy, chàng không dỗ ta à?" Giọng nói nũng nịu của Tô Ngưng Nguyệt vang lên, nàng tỏ vẻ hơi trách cứ, tủi thân nhìn Thiên Vũ Hàn.
Giọng điệu như đang làm nũng khiến tâm trí Thiên Vũ Hàn rung động. Chẳng biết từ bao giờ sức kiềm chế của hắn lại kém như vậy, hình như từ gặp được nàng, hắn đã không thể khống chế bản thân mình nữa rồi.
"Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, vừa rồi ta không khống chế tốt cảm xúc của mình, làm nàng bị đau rồi. Nàng muốn phạt ta như thế nào cũng được." Thiên Vũ Hàn tựa vào đầu Tô Ngưng Nguyệt, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tô Ngưng Nguyệt, giống như người vừa phát điên lau mặt nàng muốn trầy da không phải là hắn vậy.
Giọng điệu Thiên Vũ Hàn vừa mất mát vừa hối hận, hắn muốn đánh mình một trận, lần này mình lại làm nàng bị thương, hắn thật sự đáng chết.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy cảm xúc trong lời nói của Thiên Vũ Hàn. Sao mà nàng có thể trách hắn được? Hắn làm như vậy đều là vì nàng. Điều này chứng minh rằng nàng chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng hắn. Tức giận gì chứ, suy cho cùng trên đời này có một người nam nhân nguyện ý buông bỏ tất cả tôn nghiêm, danh dự vì nàng, nàng vui còn không hết. Nhưng mà mặt nàng vẫn hơi đau.
"Chàng lảm nhảm cái gì thế? Hóa ra chàng cũng biết là chàng làm ta đau sao? Thế sao chàng không nhẹ tay một chút, bây giờ mặt ta vừa đau vừa rát, chàng định bồi thường ta như nào đây?" Câu trước thì trách cứ, nhưng câu sau của nàng có vẻ hào hứng lắm, giống như rất mong chờ hắn bồi thường cho nàng.
Thiên Vũ Hàn tựa đầu lên vai Tô Ngưng Nguyệt, ngửi được mùi hương trên người Tô Ngưng Nguyệt, hắn ôm chặt nàng như muốn khảm nàng lên người hắn, để hắn luôn ngửi thấy mùi hương của nàng.
Nàng tốt như vậy, rõ ràng là hắn sai, nhưng nàng không những không mắng chửi hắn mà còn yêu chiều hắn như vậy. Chẳng lẽ nàng không sợ chiều quá hắn hư sao? Biết đâu một ngày hắn không thèm để nàng vào mắt nữa.
Người ngoài đều nói về việc hắn sủng ái, chiều chuộng Tô Ngưng Nguyệt như nào, nhưng chỉ hắn mới biết, sự thật là Tô Ngưng Nguyệt nuông chiều hắn, chiều hắn đến mức coi trời bằng vung, con dã thú trú ngụ trong hắn sắp không thoát ra rồi. Đều do nàng chiều chuộng hắn, về sau hắn phải nói rõ với nàng, nàng đừng thương hắn như vậy, nàng cứ tiếp tục như vậy hắn sợ một ngày nào đó, hắn sẽ làm hại nàng mất.
"Sao nàng lại sủng ái ta như vậy?" Giọng Thiên Vũ Hàn não nề vang lên, có vẻ hắn không vui lắm.
"Ta sủng ái chàng sao? Rõ ràng là chàng sủng ái ta mà!" Tô Ngưng Nguyệt cười tươi, giơ tay sờ đầu Thiên Vũ Hàn.
Tuy Thiên Vũ Hàn là người lạnh lùng, làm việc thành thục ổn trọng, nhưng có lúc tính tình hắn ngây thơ như tiểu hài tử vậy.
Sau đó hai người không nói gì cả, Thiên Vũ Hàn cứ như vậy tựa đầu lên vai Tô Ngưng Nguyệt, hai tay Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy Thiên Vũ Hàn, đầu nàng dán lên tóc Thiên Vũ Hàn, hai người dựa vào nhau và đắm chìm trong cảm giác bình yên như vậy.
Bao trùm căn phòng là bầu không khí ấm cúng, thời gian như ngừng lại trong không gian bình yên ấy.
Mao Mao đang đề phòng phía xa dùng cặp mắt u oán nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, rõ ràng tỷ tỷ nói bọn họ sẽ sống chung với nhau, thế người nam nhân này là ai đây?
Rõ ràng trong ngực tỷ tỷ phải là nó mới đúng, sao cái tên nam nhân đáng ghét kia lại chiếm chỗ nó rồi. Nó định chạy tới tỷ tỷ để an ủi nó, nhưng nó mới động một cái thôi mà tên nam nhân đáng ghét đang nhắm mắt kia liền mở mắt, ánh mắt rét lạnh nhìn nó, như đang cảnh báo nó chỉ cần bước lên một bước thôi là nó sẽ chết không toàn thây ngay lập tức.
Làm nó sợ hãi đến mức giơ chân lên mà không dám chạm chân xuống đất luôn, có vẻ như hắn không chỉ cảnh cáo đâu, mà hắn sẽ giết nó thật đấy.
Thiên Vũ Hàn thấy nó không tiến thêm một bước, lại nhắm mắt vào, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác, hắn vẫn là người chịu tổn thương lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận