Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 985: Chiến Sự Bắt Đầu (2)

Chương 985: Chiến Sự Bắt Đầu (2)Chương 985: Chiến Sự Bắt Đầu (2)
Nàng biết việc này cần phải có một cơ hội, nhưng bây giờ nàng không tìm được cái cảm giác đó, chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc thiết lập tâng thứ 3 của không gian.
"Tô Ngưng Nguyệt, sao người lại nhàn nhã ở đây thế này, hoàng huynh chắc là đang bận tối mắt tối mũi rồi." Một giọng nói bất ngờ vang lên, giọng điệu mang theo ý trêu đùa.
Tô Ngưng Nguyệt từ từ mở mắt, lười biếng nhìn người kia, rất nhanh lại cụp mắt xuống, nàng không có hứng thú gì với người này.
"Nếu tìm hoàng huynh của người thì bây giờ chàng ấy đang ở ngự thư phòng." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói mà không hề để ý đến phản ứng của Thiên Vũ Trạch.
"Sao mà lãnh đạm vậy, người nhìn thấy ta không vui sao? Hơn nữa ta tới không phải để tìm hoàng huynh." Thiên Vũ Trạch cũng không đến ý đến sự lạnh nhạt của Tô Ngưng Nguyệt, vẫn tiến sát lại gần Tô Ngưng Nguyệt.
Lần này Tô Ngưng Nguyệt cũng lười không muốn nhìn hắn, thờ ơ nói: "Ngươi là ai, sao gặp ngươi lại phải vui."
Thiên Vũ Trạch không để ý đến sự lạnh nhạt của Tô Ngưng Nguyệt, thấy nàng không hứng thú với vấn đề này thì lại chuyển sang một chủ đề khác, mặt thần bí nói: "Ta biết trong hoàng cung có một chỗ rất thú vị, nơi này đến cả hoàng huynh cũng không biết? Người có muốn tới đó không?"
"Không muốn." Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói.
"Vừa rồi ta nghe thấy người nói là người thấy buồn chán, thật sự không muốn đi sao? Thật sự là rất thú vị." Thiên Vũ Trạch vẫn không từ bỏ mà tiếp tục hỏi.
Lần này Tô Ngưng Nguyệt không lên tiếng, nhưng Mao Mao đang ngủ gà ngủ gật ở dưới đất đột nhiên kêu lên, nó biết rồi, mùi này chính là mùi của người đàn ông xấu xa lúc trước, nó mà không cắn cho vỡ đầu chảy máu thì nó không phải là Mao Mao, lần này tỷ tỷ vẫn ở bên cạnh nó cơ mà? Sao phải sợ chứ.
Thiên Vũ Trạch đang đợi câu trả lời của Tô Ngưng Nguyệt, ai mà biết được dưới chân mình đang đau nhức, cúi đầu xuống nhìn thấy cái cục màu trắng lúc trước đang cắn vào chân của hắn ta, đang định giật tung nó ra thì con chó này nhả ra, và sủa về phía hắn.
"Gâu gâu... gâu gâu... kẻ xấu xa này, cuối cùng ta cũng cắn được ngươi rồi." Mao Mao sủa về phía Thiên Vũ Trạch.
Đôi mắt Thiên Vũ Trạch nhìn Mao Mao vô cùng lạnh giá, như thể giây tiếp theo vặn đầu của Mao Mao ra vậy, tiếng kêu của Mao Mao hơi nhỏ, ánh mắt của gã đàn ông xấu xa này nhìn nó thật đáng sợ, làm cho nó có chút sợ hãi, nó phải đi tìm tỷ tỷ để tìm kiếm sự an ủi.
Mao Mao lập tức nhảy lên lòng Tô Ngưng Nguyệt, một lần nữa sủa lên với Thiên Vũ Trạch, bây giờ nó đang ở trong lòng tỷ tỷ rồi, không sợ nữa.
Ánh mắt Thiên Vũ Trạch khựng lại, nhưng lại nhanh chóng khôi phục trở lại, càng trở nên lạnh lẽo hơn so với lúc trước, con chó chết tiệt này, cũng khá thông minh đấy.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt mới chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Mao Mao, Mao Mao lập tức ngừng không sủa nữa mà ngoan ngoãn rúc vào lòng Tô Ngưng Nguyệt, để mặc cho Tô Ngưng Nguyệt vuốt ve bộ lông của nó.
"Ta nghĩ, Thân Vương vẫn nên xử lý vết thương trước đi, bây giờ không phải lúc so đó với một con chó." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Lúc này Thiên Vũ Trạch đã không còn lo lắng nữa, không hề để ý tới vết thương đang chảy máu, khóe miệng vẫn nhếch lên tạo thành một nụ cười tà mị: "Người đây là đang quan tâm ta sao?” "Sao mà lại thích nằm mơ giữa ban ngày như vậy chứ?" Tô Ngưng Nguyệt thờ ơ nói.
"Tố Trinh, đi đưa Thần Vương tới thái y viện, băng bó vết thương cho ngài ấy, sau đó dẫn ngài ấy tới chỗ của hoàng thượng." Tô Ngưng Nguyệt nói với Tố Trinh ở bên cạnh.
Nói xong liền ôm Mao Mao rời đi.
Khóe miệng Thiên Vũ Trạch nhếch lên, Tô Ngưng Nguyệt, con người này đúng là càng tiếp xúc càng thấy thú vị?
Bạn cần đăng nhập để bình luận