Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 913: Gặp Lại (2)

Chương 913: Gặp Lại (2)Chương 913: Gặp Lại (2)
Suy cho cùng, mua sắm là thiên phú của nữ nhân, dù hiện đại hay cổ đại đều như nhau, Tô Ngưng Nguyệt rất thích mua sắm.
"Ông chủ, cây trâm này của ngươi khá đẹp đấy!" Lần này Tô Ngưng Nguyệt dừng lại ở một gian hàng nhỏ bán đồ trang sức, cây trâm ở đây cũng không phải loại xa hoa hay cao quý. Nó mang vẻ mộc mạc, màu sắc và kiểu dáng không phải loại được ưa chuộng nhất hiện nay nhưng nhìn cũng không hề kém cạnh gì, mà ngược lại trông rất đặc biệt, hợp mắt nàng.
"Cô nương, cô có mắt nhìn thật đấy, chiếc trâm cài tóc của tôi là tốt nhất ở đây." Ông chủ vừa cười vừa nói.
"Ông chủ, ông nên gọi tôi là phu nhân. Gói hai cái này lại cho tôi." Tô Ngưng Nguyệt chỉ vào hai cây trâm trông giống như một cặp kia, là cây trâm của một nam một nữ. Nàng và Thiên Vũ Hàn có thể được sử dụng làm thành đồ đôi.
Nghĩ đến nàng và Thiên Vũ Hàn có đồ đôi, Tô Ngưng Nguyệt nở một nụ cười thật tươi.
Thiên Vũ Trạch đang đi lang thang trên đường, hơi chán nản đá hòn đá bên đường, Kinh Thành thực sự nhàm chán, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nữ nhân đáng ghét ở đằng kia.
Hừ! Oan gia ngõ hẹp, đúng lúc hắn ta đang rảnh rỗi nên hắn ta sẽ đến gặp nàng.
Trong khi Thiên Vũ Trạch đang chuyên tâm suy nghĩ cách chỉnh Tô Ngưng Nguyệt như thế nào, thì người bên cạnh đang nhìn túi tiền của hắn ta với ánh mắt tham lam, túi tiền tinh xảo như vậy chắc chắn rất quý giá.
Trong nháy mắt, người đó đâm vào Thiên Vũ Trạch, rồi đi thẳng về phía Tô Ngưng Nguyệt mà không quay đầu lại. Thiên Vũ Trạch đang tập trung suy nghĩ cách, khẽ cau mày, ai vậy? Khi hắn ta đặt tay xuống dưới, không thấy túi tiền của hắn ta đâu thì vẻ mặt của hắn ta thay đổi ngay lập tức, tên móc túi chết tiệt này.
Sắc mặt Thiên Vũ Trạch đen xì, lập tức đuổi theo, có lẽ người đó luôn chú ý đến động tĩnh phía sau, nên khi nghe thấy tiếng bước chân liên bỏ chạy, đúng lúc đâm phải Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt đau đớn hừ một tiếng.
Nhìn trâm cài tóc gãy rơi xuống đất, sắc mặt Tô Ngưng Nguyệt trở nên u ám, thật vất vả mới tìm được một cặp như vậy, không thể tha thứ cho hắn ta, Tô Ngưng Nguyệt lập tức gọi Mao Mao trong không gian.
"Mao Mao, ngăn hắn ta lại cho tỷ."
Nam nhân đang chạy thì bất ngờ bị thứ gì đó va vào, muốn đứng lên chạy tiếp mà không thể nào đứng dậy được.
Tô Ngưng Nguyệt nhặt trâm cài tóc bị gãy trên mặt đất lên, thở dài, thật đáng tiếc.
Thiên Vũ Trạch đang đuổi theo phía sau nhìn thấy nam nhân ngã xuống đất không đứng dậy được, hắn ta cười lớn, bước nhanh tới, cầm lấy túi của mình, cười nham hiểm nói với nam nhân kia: "Ngươi là người đầu tiên đấy!"
Nam nhân kia dựng tóc gáy, không ngừng lùi về phía sau, Thiên Vũ Trạch không nhìn hắn ta mà quay người đi về phía Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt đang buồn râu thì nhìn thấy phía trên mình xuất hiện một bóng người, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cái tên phiên phức kia.
Thu hồi ánh mắt, Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục nhặt cây trâm trên mặt đất lên, coi như xung quanh không có ai, nàng đứng thẳng người dậy, gói hai cây trâm gãy vào khăn tay, chuẩn bị mang chúng vê.
Nàng rất thích hai cây trâm này, không nỡ bỏ nó, quyết định mang về rồi suy nghĩ xem có cách nào sửa được không. "Đi thôi, Tố Trinh." Tô Ngưng Nguyệt ung dung nói với người đứng bên cạnh, khó mà nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt nàng.
Thiên Vũ Trạch đứng bên cạnh bị xem nhẹ cũng không hề nản chí, trực tiếp đi theo Tô Ngưng Nguyệt.
"Này! Cô nương, sao không nói gì? Tốt xấu gì thì đây cũng là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, không vui à? Nhưng mà ta rất vui." Thiên Vũ Trạch cũng không quan tâm Tô Ngưng Nguyệt có nhìn hắn ta hay không? Chẳng bận tâm nàng có trả lời hắn ta không, hắn ta cử lẩm bẩm mãi.
"Còn nữa, sao ngươi không dạy cho nam nhân đó một bài học? Ta vừa nhìn thấy hắn ta xô ngươi vào chiếc xe gỗ đó, đau đúng không? Tính tình ngươi cũng tốt nhỉ, cũng không biết tương lai nam nhân như thế nào may mắn có được ngươi..." Thiên Vũ Trạch vẫn đang lảm nhảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận