Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 213: Huyết Nhân Sâm (2)

Chương 213: Huyết Nhân Sâm (2)Chương 213: Huyết Nhân Sâm (2)
"Được, ta đã biết rõ, ta sẽ nghĩ cách tăng tố chất cơ thể mình, đào hộp này cho ngươi." Tô Ngưng Nguyệt nói xong liên rời khỏi không gian làm trồng trọt của nàng.
Hệ thống kia nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt rời đi xong thầm thở dài một hơi.
"Hi vọng ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì." Hệ thống lầm bầm nói.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở về bèn nghĩ xem làm như thế nào mới có thể tăng tố chất cơ thể của chính mình.
"Đúng rồi, ta có thể đi leo núi để tăng tố chất cơ thể của mình!" Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghĩ vậy liền vội vàng ngồi từ trên giường dậy.
"Cũng không biết lúc này nương đã tỉnh dậy hay chưa." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ.
Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt lặng lẽ đi tới ngoài cửa phòng của Diêu Xuân nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Nương, người còn đang ngủ sao?" Mà lúc này Diêu Xuân đang nghỉ ngơi trong phòng nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vội vàng cho Tô Ngưng Nguyệt vào.
"Không có, Nguyệt Nguyệt vào đi, nương đã thức từ sớm rồi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân nói lời này liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Nương, người tỉnh dậy lúc nào vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân nằm ở một bên thì đi tới nói với Diêu Xuân.
"Nương mới tỉnh dậy có một lúc, làm sao vậy? Nguyệt Nguyệt có chuyện gì sao?" Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy thì nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân nói lại lắc lắc đầu.
"Nương, Nguyệt Nguyệt cũng không có chuyện gì, Nguyệt Nguyệt chỉ muốn lên núi xem một chút.' Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Khi Diêu Xuân nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy cau mày nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào mà lại đi lên núi vậy? Chẳng lẽ con vẫn muốn đi tìm trái cây sao?" Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Diêu Xuân nói vậy thì lắc lắc đầu.
"Không phải đâu nương, Nguyệt Nguyệt muốn ởđi lên núi hô hít thở không khí mới mẻ một phen, Nguyệt Nguyệt cảm thấy gần đây cơ thể không thoải mái mấy, muốn đi lên núi đi dạo có khi sẽ khá hơn một chút." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ? Sao cơ thể lại không thoải mái vậy?" Diêu Xuân vừa nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói lời này vội vàng ngồi từ trên giường dậy nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Nương, người đừng nóng vội, Nguyệt Nguyệt chỉ bị chút bệnh vặt, không có chuyện gì cả, qua hai ngày sẽ tốt thôi." Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân như vậy vội vàng giải thích với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy cũng yên tâm.
"Chỉ có một con lên trên núi, nương có chút lo lắng, hay là bảo Tiểu Mục đi cùng con đi." Lúc này Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Không có việc gì, nương, Nguyệt Nguyệt đã đã lớn như vậy rồi, tự con đi là được, nương người yên tâm đi, hơn nữa, ca ca cũng có việc mình cần làm." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy cảm thấy Tô Ngưng Nguyệt nói cũng rất có lý.
"Nguyệt Nguyệt con thật sự không có việc gì sao?" Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nói. "Không có việc gì nương." Tô Ngưng Nguyệt lại nói với Diêu Xuân.
"Ừm, con lên núi nhớ về sớm, đừng ở lại quá muộn." Nhìn thấy bộ dạng Tô Ngưng Nguyệt như vậy, Diêu Xuân đành phải thỏa hiệp, nói với Tô Ngưng Nguyệt
"Đã biết nương, Nguyệt Nguyệt đi làm bữa sáng trước, sau đó Nguyệt Nguyệt liền lên núi đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân xong liền rời khỏi phòng Diêu Xuân.
Diêu Xuân không biết Tô Ngưng Nguyệt đang làm gì trong núi, bà ấy có chút lo lắng cho Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt ra khỏi phòng Diêu Xuân, đi thẳng vào phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng.
Lúc này Tô Mộc cũng đã tỉnh lại, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đang bận rộn nấu nướng trong phòng bếp.
Tô Mộc thấy thế, đứng sang một bên nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Không nghĩ tới muội muội còn nhỏ tuổi đã có thể chống đỡ gia đình này." Tô Mộc nghĩ trong lòng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận