Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 832: Ban Đêm Xông Vào Hậu Cung (1)

Chương 832: Ban Đêm Xông Vào Hậu Cung (1)Chương 832: Ban Đêm Xông Vào Hậu Cung (1)
Cung nhân nhanh chóng trở lại cung Hoàng hậu, thấp giọng thì thầm với Hoàng hậu hồi lâu, Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời này thì cả kinh, tâm tư trong lòng dậy lên như sóng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, hai chân run rẩy. Cung nhân nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, đều quỳ xuống, xin Hoàng hậu tha mạng cho thần, nô tỳ đã nói sai rồi.
Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng cười nói: "Ta biết tình cảm của Hoàng thượng đối với ta đã phai nhạt, cho nên cả một đống hoa cúc kia người cũng không thèm liếc mắt tới một cái, liền đưa cho cung nữ. Ha hả. Tô Ngưng Nguyệt lại cười, sao lại là một cung nữ? Thôi thôi."
Bởi vì Hoàng thượng trở nên đa tình, tâm tư của Tô Ngưng Nguyệt chuyển hướng làm sao để có thể trở về thời hiện đại, nghĩ xong nàng lại mỉm cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, thị nữ bên cạnh nhìn nàng nói: 'Hoàng hậu nương nương, dung mạo của người quả thực xinh đẹp."
Tô Ngưng Nguyệt từ xa nghe được, biết cung nữ không có nịnh nọt mình, thế là đem số bánh hoa cúc còn lại cùng trà hoa cúc ban thưởng cho nàng ta, còn mình thì lặng lẽ ngủ trước, dù trời còn chưa tối, mà Hoàng thượng trước còn nói tối sẽ qua tẩm cung của nàng.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn vội vàng chìm vào giấc ngủ, màn đêm rất yên tĩnh, Hoàng thượng lại lâm hạnh Dật phi trước, ngủ một nửa rồi, hắn mới vội vàng nhớ lại lời mình đã hứa với Hoàng hậu, liền đứng dậy tỏ vẻ có lỗi nói với Dật phi: "Quyết Dật của ta, Trẫm phải đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai thượng triều xong Trẫm sẽ qua thăm nàng."
Dật phi mỉm cười và nói: "Hoàng thượng, người đi nhanh lên." Hoàng thượng mỉm cười rồi Dật phi mặc y phục cho hắn, Hoàng thượng nắm lấy tay Dật phi và nói: "Khanh nói như vậy, Trẫm thực sự cảm động." Dật phi cười nói: "Hoàng thượng, đừng lãng phí thời gian nữa.' Hoàng thượng vội vàng đi đến cung Hoàng hậu, không ngờ Hoàng hậu đã ngủ rồi, điều này là cực kỳ bất kính, Hoàng thượng vô cùng tức giận. Lại nghĩ đến các loại biểu cảm xinh đẹp khác nhau của Dật phi, hắn liền cảm thấy trong lòng trở nên mềm mại hơn nhiều.
Sau đó ra lệnh cho cung nhân đánh thức Hoàng hậu, Tô Ngưng Nguyệt mơ mơ màng màng, lớn tiếng quở trách: "Kẻ nào to gan như vậy? Bản cung đã đi ngủ rồi, ngày mai có việc gì thì nói tiếp."
Hoàng thượng đã tức giận tới mức sắc mặt xanh mét, trực tiếp mở cửa tẩm cung, nói với Hoàng hậu: "Là Trãm." Tô Ngưng Nguyệt chậm rãi đứng dậy, hai tay đỡ lấy thái dương, cười nói: "Hoàng thượng, thần thiếp ngủ quên mất."
Hoàng thượng lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ nàng đã quên lời hẹn với Trẫm rồi sao?"
Tô Ngưng Nguyệt kinh hãi nói: "Hoàng thượng, là lỗi của thần thiếp, mấy ngày nay ta đang may y phục mới cho Thái hậu, tay phải nhúng vào nước lạnh, chỉ sợ không thể hầu hạ Hoàng thượng. Hoàng thượng chớ nên trách tội thiếp."
Tô Ngưng Nguyệt trong lòng biết Hoàng thượng cùng thái hậu có mâu thuẫn từ lâu, cho nên nàng cố ý chọc tức hắn, nụ cười của Hoàng thượng dần biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hắn nói với Hoàng hậu: "Trước kia Trâm quá coi trọng nàng, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa. Nàng có thể tự chăm sóc bản thân, Trâm quay về cung của Dật phi."
Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt, ôm lấy lấy long bào của Hoàng thượng nói: 'Không cần đâu, Hoàng thượng, không cần đâu!" Hoàng thượng hất tay nàng ra, nói: 'Muốn hiếu kính thì cứ làm tròn bổn phận hiếu kính của mình đi. Không cần trước mặt Trẫm làm bộ làm tịch, kiến Trâm bực bội."
Tô Ngưng Nguyệt cả kinh, tình cảm trong khoảng thời gian này hoá ra chỉ là thoáng qua, như hoa trong gương, trăng dưới nước. Bản thân nàng thực ra chỉ là một con rối mà thôi. Dĩ nhiên là tình cảm đã thay đổi rồi, Tô Ngưng Nguyệt xoa xoa bả vai và lưng, suy nghĩ lại xem mình đã ở trong thời không này bao lâu rồi.
Dường như đã lâu lắm rồi, nàng thực sự cảm thấy buồn bã, nghĩ đến những lợi ích mà Hoàng thượng đã ban cho Dật phi, nàng vậy mà đã rơi nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận