Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 950: Cưỡi Ngựa (2)

Chương 950: Cưỡi Ngựa (2)Chương 950: Cưỡi Ngựa (2)
"Đừng kích động, lắc nữa sẽ dạy nàng cưỡi." Thiên Vũ Hàn gõ vào đầu nàng, Tô Ngưng Nguyệt tùy ý xua tay, đầu cũng không thèm quay lại, không chớp mắt nhìn những con ngựa ở trong trường đua.
Khóe miệng Thiên Vũ Hàn khẽ co giật vài cái, một người sống sờ sờ như hắn mà không bằng con ngựa kia hay sao?
Tô Ngưng Nguyệt nhìn những con ngựa to gấp đôi trước mắt mình, khóe miệng khẽ co giật, hoàn toàn khác xa so với cao lớn oai phong trong niềm tin của nàng, tại sao ngựa của mình lại nhỏ như vậy?
Có chút oán hận nhìn Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh, Thiên Vũ Hàn dắt một con ngựa màu nâu đỏ, da của con ngựa sáng bóng, tại sao ngựa của bọn họ lại không giống nhau.
Thiên Vũ Hàn nhìn biểu cảm của Tô Ngưng Nguyệt mà buồn cười, hắn giải đáp thắc mắc của nàng: "Nàng chưa cưỡi ngựa bao giờ, loại ngựa to lớn như thế này không hợp để nàng cưỡi, bây giờ nàng chỉ có thể cưỡi loại ngựa con ngoan ngoãn này thôi."
"Hả!?" Tô Ngưng Nguyệt có chút không cam lòng, nàng vẫn muốn cưỡi con ngựa kia, cưỡi loại ngựa này thật sự không ăn khớp với thân phận của nàng.
Thiên Vũ Hàn nhảy một phát lên lưng ngựa, ánh mắt oán hận của Tô Ngưng Nguyệt từ trên lưng con ngựa con nhìn về phía Thiên Vũ Hàn, cứ như vậy mà nhìn Thiên Vũ Hàn mà không nói một lời.
Thiên Vũ Hàn vốn tưởng rằng Tô Ngưng Nguyệt nên cưỡi thử một chút, ai mà biết được là vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt oán hận của Tô Ngưng Nguyệt đang nhìn mình, dáng vẻ giống như thể bắt được trượng phu của mình đang lăng nhăng ở bên ngoài vậy, khiến Thiên Vũ Hàn giật cả mình. Thiên Vũ Hàn vươn tay ra nhìn Tô Ngưng Nguyệt: 'Lên đây?” Tô Ngưng Nguyệt thấy hắn đưa tay ra, nhưng con ngựa cao lớn phía dưới hắn, cắn chặt răng túm lấy tay của Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn ra sức kép Tô Ngưng Nguyệt lên, Tô Ngưng Nguyệt ngồi trong lòng hắn, Thiên Vũ Hàn mỉm cười nói: "Vậy chúng ta xuất phát thôi."
Mặc dù trong lòng Tô Ngưng Nguyệt vẫn có chút không vui, nhưng bây giờ khi bản thân thực hiện được chuyện trước giờ vẫn luôn muốn hoàn thành liền vứt hết những điều không vui kia ra khỏi đầu.
Thiên Vũ Hàn tăng tốc độ, gió ấp tới thổi vào mặt Tô Ngưng Nguyệt, thật sự cảm nhận được uy lực của gió rồi, nhìn phong cảnh đang không ngừng rời xa, Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại, thỏa thích cảm nhận cảm giác ngựa phi nước đại.
Thiên Vũ Hàn nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Ngưng Nguyệt thì một lân nữa tăng tốc, đến khi mặt trời gân xuống núi mới dừng lại.
Tô Ngưng Nguyệt nằm trên đùi Thiên Vũ Hàn, nhìn ráng chiều ở trên bầu trời, vô cùng đẹp đẽ, những đám mây đỏ rực với đủ các hình dạng xuất hiện trước mắt, Tô Ngưng Nguyệt rất ngạc nhiên khi nhìn thấy, mẹ thiên nhiên thật sự là kỳ diệu.
"Thiên Vũ Hàn, ta cảm thấy những ngày tháng như thế này thật tuyệt, không phải lo nghĩ gì, thật là tốt biết mấy." Tô Ngưng Nguyệt cảm thán.
Thiên Vũ Hàn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ mỉm cười và nhéo mũi nàng.
Chuyện như thế này thật sự là xa xỉ, vì một lần xuất hành là Thiên Vũ Hàn phải thức khuya dậy sớm xử lý những chuyện kia mới để ra được thời gian hai ngày, mới có khoảng thời gian tươi đẹp nhưng ngắn ngủi này.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không nói gì, chỉ cảm thán vài câu, nàng cũng biết rằng cuộc sống như thế này sẽ không bao giờ xảy ra.
Hai người cứ như vậy nhìn ráng chiêu đỏ rực dần biến thành một mảng đen thui, những ngôi sao trên trời dân phát sáng, nhìn quy luật của thiên nhiên, mặt trời lặn thì mặt trăng lại mọc. Hai người ở đây có cuộc sống bình yên tươi đẹp, nhưng trong kinh thành thì đang náo loạn, một âm mưu dần hiện ra trước mặt của mọi người.
Trong kinh thành không biết kiểu gì lại lan truyền tin đồn bịa đặt về Tô Ngưng Nguyệt và Carl.
Trong một quán trà nhỏ náo nhiệt, một đám người vừa uống trà vừa tám chuyện túm tụm lại nước miếng bắn tùm lum không biết là đang kể những chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận