Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 297: Bí Mật Của Huyết Sâm (2)

Chương 297: Bí Mật Của Huyết Sâm (2)Chương 297: Bí Mật Của Huyết Sâm (2)
Quản gia lập tức nói với Thừa tướng về suy đoán của mình, Thừa tướng nghe quản gia nói xong thì gật đầu.
"Không ngờ ngươi lại thông minh đến thế, ta cũng nghĩ như vậy."
"Thưa lão gia, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?" Quản gia nói với Thừa tướng.
"Hiện tại đã rõ được nguyên nhân, hãy nói cho mọi người trong nhà biết, ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Vũ Đồng!" Thừa tướng nói với quản gia.
Người quản gia gật đầu: "Tiểu nhân sẽ làm ngay bây giờ." Nói xong, ông rời đi.
"Không biết Vũ Đồng có dậy sớm không nhỉ? Thôi đi, đợi Vũ Đồng tỉnh lại đã!" Cứ như vậy, Thừa tướng trở vê phòng.
Về đến phòng, ông thấy vợ vẫn đang ngủ nên nhẹ nhàng bước tới...
Liễu Ninh không biết từ đâu nghe được tin Tô lão gia đã đến nhà Diêu Xuân, khi Liễu Ninh biết được chuyện này, bà ta rất tức giận.
"Lão già này vào nhà bọn họ làm cái quái gì vậy?" Liêu Ninh ngồi ở trên ghế nghĩ nghĩ, nheo mắt lại.
Bà ta luôn cảm thấy Tô lão gia chắc chắn đã đem gì đó đến nhà Diêu Xuân.
"Chẳng lẽ là mặt dây chuyền ngọc đó?" Liễu Ninh nghĩ thầm trong đầu.
Liễu Ninh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, bà ta chăm sóc Tô lão gia nhiều năm như vậy mà Tô lão gia vẫn đối xử bất công với bà ta.
Liễu Ninh nghĩ tới đây liền đi tới phòng Tô lão gia, lúc này ông vừa mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Lúc ông đang định đẩy cửa đi ra ngoài thì Liễu Ninh tức giận mở cửa đi vào.
Tô lão gia nhìn thấy Liễu Ninh như vậy thì cau mày nhìn Liễu Ninh: "Ngươi hiện tại không biết quy củ sao? Vào sao không gõ cửa?"
Liễu Ninh bật cười: "Đừng quên, đây là nhà của ta, ta có thể vào bất cứ lúc nào ta muốn, ta muốn làm gì thì làm!"
Tô lão gia thấy Liễu Ninh kiêu ngạo như vậy cũng không nói gì nhiều.
Tô lão gia muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Liễu Ninh chặn ở cửa.
"Ông muốn ra ngoài sao, không có đâu! Hôm đó ông đến nhà Diêu Xuân làm gì?" Liễu Ninh hỏi Tô lão gia.
Tô lão gia nghe những gì Liễu Ninh hỏi, ông thậm chí còn không thèm nhìn mặt Liễu Ninh.
"Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi?" Tô lão gia nói rồi rời đi, Liễu Ninh nhìn thấy Tô lão gia như vậy rất tức giận.
Trong lúc quá tức giận, bà ta đã đẩy Tô lão gia ngã xuống đất.
Không ngờ đầu Tô lão gia bị đập vào góc bàn và ngất đi.
Liễu Ninh cười thành tiếng: "Đừng giả chết nữa, mau đứng dậy đi! Ta biết ông không sao."
Nhưng bà ta không ngờ Tô lão gia lại nằm bất động ở đó, Liễu Ninh nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ.
"Không phải ông ta giả vờ sao?" Liễu Ninh nghĩ tới đây, vội vàng quỳ xuống nhìn Tô lão gia.
Lúc này đầu Tô lão gia đang chảy máu, Liễu Ninh thấy thế thì vô cùng hoảng sợ.
"Ta nên làm gì đây? Ông ta sắp chết ư?" Liễu Ninh vội vàng kêu người hầu giúp mình đỡ Tô lão gia lên giường, sau đó gọi đại phu tới.
Đại phu nhìn thấy Tô lão gia bị như vậy, nhanh chóng băng bó vết thương cho ông.
"Sao lại xảy ra chuyện này?" Đại phu nhìn Liễu Ninh, hỏi. Liễu Ninh vội vàng đáp: "Ta không biết, lúc ta mới vào cha đã như thế này, có lẽ cha đi đứng không vững, vô tình bị té đập vào góc bàn.”
Đại phu nghe Liễu Ninh nói như vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, ông ấy cảm thấy việc Tô lão gião bị té không đơn giản như Liễu Ninh nói, vì là người ngoài, nên ông ấy cũng không có quyền xen vào việc của gia đình này.
Đại phu nói với Liễu Ninh vài câu rồi rời đi, khi đại phu vừa rời đi, Liễu Ninh liền thay đổi sắc mặt.
"Chết tiệt, không ngờ ta lại thiếu suy nghĩ như vậy!" Lúc này, Liễu Ninh thật sự có một ý nghĩ đáng sợ.
"Nếu bây giờ ông ta chết, liệu sau này mình có cảm thấy thoải mái hơn không?" Liễu Ninh nghĩ thầm.
Khi biết mình có ý nghĩ này, bà ta cũng giật mình, Liễu Ninh vội vàng rời khỏi phòng Tô lão gia.
Bà ta sợ mình không kiềm chế được nên đã nhờ người hầu đến chăm sóc Tô lão gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận