Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 787: Dặn Dò (1)

Chương 787: Dặn Dò (1)Chương 787: Dặn Dò (1)
"Ngưng Nguyệt, Đường lão phu nhân này được coi như là lão phu nhân có phúc khí nhất ở Kinh Thành này, vừa sinh là sinh được liền năm nhi tử, sau đó năm nhỉ tử này lại sinh được rất nhiều tiểu hài tử, khắp cả Kinh Thành này, số trẻ con nhà họ là nhiều nhất. Hơn nữa, phàm là nữ tử được lão phu nhân khai diện cho, đến nhà chồng cái thai đầu tiên sinh ra sẽ đều là nam hài tử. Bây giờ còn rất là khó mời Đường lão phu nhân nữa đó. Muội đợi lát nữa, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời đó."
Chương Dự dặn dò xong xuôi liền bước ra ngoài nghênh đón vị Đường lão phu nhân kia, có lẽ là vì cuộc sống sung túc, cho dù bà ấy đã là thái bà bà rồi, nhưng mà mái tóc trên đầu vẫn còn đen tuyên.
Chương Dự gặp được bà ấy liền hành lễ trước, sau đó nói: "Đường lão phu nhân buổi sáng tốt lành." Đường lão phu nhân tươi cười nói: "Ngươi vừa gặp đã hành lễ với ta thế này, thật sự khiến người ta chịu không nổi mà."
Chương Dự hành lễ xong liền tiến lên đỡ lấy bà ấy, tiếp tục nói: "Hôm nay lão phu nhân có thể tới đây, thực sự là thụ sủng nhược kinh đó." Đường lão phu nhân tuy rằng tuổi tác đã lớn rồi, nhưng mà, người tuổi càng lớn thì càng minh mẫn. Bà cũng biết, tình cảnh của Tô gia hiện nay, căn bản không cần phải nịnh nọt bà, họ bằng lòng làm như vậy, chứng tỏ là họ rất kính trọng bà, nếu như và mà cậy già lên mặt, vậy chẳng phải tự làm mình mất mặt hay sao.
Chương Dự đỡ Đường lão phu nhân tiến vào trong phòng hỉ, bà thấy Tô Ngưng Nguyệt đang dự định hành lễ liền bị người bên người Chương Dự ngăn lại, nói: "Phu nhân, không được đâu."
Tô Ngưng Nguyệt cũng nói: 'Lão phu nhân, người mau ngồi đi, hôm nay ta không đỡ người được rồi, trang sức trên đầu ta thực sự là nặng quá." Đường lão phu nhân lúc này mới ngẩng đầu lên đánh giá một lượt nữ hài tử này. Một đôi mày cong cong lá liễu, một đôi môi chúm chím như trái anh đào, lúc cười lên còn hai lúm đồng tiền nhỏ, dáng vẻ khiến cho người ta vừa nhìn đã vô cùng yêu thích. Đường lão phu nhân đứng dậy, sau đó mang theo ý cười nói: “Đa tạ Nương Nương."
Chương Dự đúng lúc nói: "Đúng rồi, lão phu nhân, mau khai diện thôi."
Chương Dự vừa nói xong, chỉ thấy Lão Phu Nhân kia trước tiên là dùng phấn bôi lên trên mặt Tô Ngưng Nguyệt, đặc biệt là hai bên tóc mai của nàng. Sau đó bà dùng hai sợi chỉ đỏ, hai tay mỗi tay kéo một đầu, kéo căng hai sợi chỉ ra, một đầu còn lại chỉ có thể dùng miệng ngậm lấy, kéo ra thành hình chữ thập.
Sau đó, Tô Ngưng Nguyệt liền cảm thấy cảm giác đau châm chích ở trên mặt, vị lão phu nhân kia vừa khai diện cho nàng vừa nói: "Ta từng khai diện cho nhiều cô nương gia như vậy rồi, nhưng đều không có ai có làn da đẹp như Tô tiểu thư."
Biết người khác là có ý tốt khen mình, nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt bây giờ thật sự không có tâm trạng nghe những lời khen này, nàng bâu giờ chỉ cảm thấy cảm giác đau rát trên mặt mà thôi.
Cuối cùng, lão phu nhân kia cũng thu tay lại, sau đó Tô Ngưng Nguyệt mới thở ra một hơi nói: "Đa tạ phu nhân." Chương Dự liếc mắt với nha hoàn bên cạnh một cái, không lâu sau liên bưng lên một cái mâm, trên đó có đặt hai cái hà bao.
Chương Dự nói với Đường lão phu nhân: "Hôm nay ta có lẽ sẽ rất bận, lão phu nhân người hôm nay cứ ăn uống nghỉ ngơi, ngày khác có thời gian, ta nhất định sẽ tới thăm người, đến lúc đó, người cũng đừng trách ta đón tiếp không được chu toàn nhé."
Đường phu nhân để cho nha hoàn nhận lấy đồ trên mâm, sau đó nói: "Lão bà này à, già rồi, bây giờ cũng chỉ thích đến xem náo nhiệt mà thôi, ngươi có thể không ghét bỏ ta là ta đã rất vui rôi, hôm nay ngươi cũng bạn, cứ để nha hoàn tiễn ta là được rồi."
Chương Dự nghe vậy cũng cười nói: "Được, nếu lão phu nhân đã nói như vậy rồi, ta có gì mà còn không đồng ý nữa chứ, Phúc nhi, đưa lão phu nhân tới sảnh ngồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận