Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 788: Dặn Dò (2)

Chương 788: Dặn Dò (2)Chương 788: Dặn Dò (2)
Đợi khi lão phu nhân kia rời đi xong, Chương Dự lại bắt đầu kêu gọi nha hoàn giúp nàng trang điểm, Tô Ngưng Nguyệt đang soi gương, chỉ thấy bọn họ đắp cho nàng từng lớp từng lớp phấn, sau đó còn bôi chút hông hồng lên gò má nàng, trông cực kì đáng sợ.
Tô Ngưng Nguyệt đang chìm đắm trong tuyệt vọng cực độ, tiểu nha đầu ở bên cạnh còn tỏ ra vẻ mặt vô cùng kiên định nói; " Tiểu thư hôm nay đẹp thật đó?" Tô Ngưng Nguyệt cạn lời, trừ phi chúng ta nhìn thấy không phải cùng một người, nếu không thì ngươi lấy đâu ra cái kết luận đó vậy?
Qua một hòi, Chương dự lại đưa cho nàng một bát canh nóng, nói: "Mau ăn đi, ngày hôm nay của muội chỉ được ăn chút đồ thế này thôi, trước tiên cứ làm ấm bụng đã."
Tô Ngưng Nguyệt định đưa tay ra nhận lấy, nhưng mà Chương Dự lại đưa bát cho một nha hoàn khác nói: "Tay muội hôm qua mới làm móng xong, muội không được làm bừa, nhỡ đâu làm hỏng móng rồi, xấu biết bao."
Tô Ngưng Nguyệt được người ta đút cho từng muỗng canh, sau đó nghĩ thâm trong lòng, không nhìn ra đó, tẩu tử này của ta còn là một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo đó. Nhưng mà, canh viên này thật sự quá ngọt, nhưng mà nó rất nhỏ, kiểu mà ăn vừa một miếng ấy, xem ra là đặc biệt làm cho nàng.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, bên ngoài liền có người tới nói: "Tiểu thư, kiệu hoa nghênh tiếp người đã tới rồi, Bệ Hạ đích thân tới đó."
Chương Dự vừa nghe lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Xem ra, Bệ Hạ còn rất coi trọng muội đó, muội nhìn xem, lại còn đích thân tới đón muội nữa." Sau đó lại tiếp tục nói: "Khăn trùm đầu đâu, mau lấy khăn trùm đầu tới đây." Đám tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng đem khăn trùm đầu tới, cuối cùng cũng hoàn thành mọi thứ rồi, không có gì sai sót cả. Chương Dự đỡ Tô Ngưng Nguyệt ra ngoài cửa, bởi vì trùm khăn, nàng chẳng nhìn thấy gì cả, nghỉ nghe thấy tiếng pháo tiếng còi ầm ï, lọt vào mắt cũng chỉ là một mảnh màu đỏ mà thôi. Tô Mộc lúc này cũng mặc một bộ hồng y đứng ở trước mặt nàng, sau đó nói: "Ngưng Nguyệt, hôm nay ca ca cõng muội xuất giá." Tô Thần ở bên cạnh cũng nói: "Tỷ, đệ đi cùng tỷ đến cửa."
Vì được gả vào Hoàng gia, cho nên đến cái màn khóc lóc gả đi của nàng cũng được bỏ qua luôn rồi, mọi người đều cho rằng không được khóc, khóc lóc sẽ làm mất phúc khí, cho nên hôm nay Diêu Xuân căn bản không có xuất hiện ở trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, bởi vì bà ấy chắc chắn sẽ không khống chế nổi nước mắt của mình, tới lúc đó khóc thật thì ngược lại không đẹp nữa.
Tô Ngưng Nguyệt trèo lên lưng Tô Mộc, nhiều năm như vậy rồi, dường như nàng thật sự đã trở thành Tô Ngưng Nguyệt rồi, mà Tô Mộc thật sự càng lúc càng giống một người anh trai của nàng. Hắn có một bờ vai rộng rắn chắc, có thể giúp nàng che mưa chắn gió, nằm trên lưng hắn, Tô Ngưng Nguyệt vô cùng yên tâm.
Chỉ nghe Tô Mộc nói: "Sau này vào Hoàng gia rồi sẽ không còn được như ở nhà nữa đâu, sau này phải cùng Bệ Hạ sống thật tốt, nếu chịu uỷ khuất gì, cũng phải nói hết ra, không được một mình nhịn ở trong lòng. Ca ca tuy rằng không giúp được gì nhiều cho muội, nhưng mà khi nào muội cần ca ca, ca ca vẫn sẽ luôn ở đây."
Cứ yên lặng lắng nghe, nước mắt của Tô Ngưng Nguyệt liền rơi xuống, sau đó liền nức nở trên lưng Tô Mộc, Tô Mộc cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Muội khóc cái gì chứ? Cái này có cái gì mà phải khóc đâu."
Tô Ngưng Nguyệt nói mang theo giọng mũi: "Huynh thì hiểu cái gì chứ, đều tại huynh quá sến súa, cho nên muội mới khóc như vậy, huynh nói huynh không có chuyện gì đột nhiên sến sẩm như thế làm gì chứ?"
Tô Mộc cũng biết Tô Ngưng Nguyệt nàng tính tình quật cường, thực ra càng chủ yếu là vì nàng còn muốn hắn vui vẻ mà thôi, nàng muốn nói với hắn, nàng sẽ sống tốt thôi, bảo hắn không cần phải lo lắng cho nàng, muội muội của hắn, vẫn luôn như vậy, vẫn hiểu chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận