Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 388: Câu Cứu (2)

Chương 388: Câu Cứu (2)Chương 388: Câu Cứu (2)
"Bẩm Huyện lão gia, dân phụ đúng là bị oan, dân phụ không biết miếng ngọc bội này là của Bắc Minh công tử, thật sự không phải dân phụ trộm!" Mà lúc này ở dưới công đường mọi người đang nhao nhao bàn luận về hành động của Liêu Ninh
"Thật không ngờ bà ta lại là người như vậy!"
"Đúng vậy! Bình thường chỉ nghe nói bà ta..."
Khi Tô Liệt chạy đến nhà trưởng thôn, đúng lúc trưởng thôn đi ra ngoài làm chút chuyện mà vẫn chưa trở về, lúc này Tô Liệt không biết nên làm như thế nào mới tốt, hắn ta đành phải ở trong nhà trưởng thôn chờ ông ấy.
"Nương bây giờ không sao chứ?" Lúc này trong lòng Tô Liệt nói một cách bất an.
Tô Liệt không biết nương của hắn ta đã sớm bị người ta khinh bỉ coi là như một kẻ trộm rồi.
"Ngọc bội này là ta tặng cho Tô cô nương, tại sao nó lại ở trên người của ngươi?" Lúc này Bắc Minh nói với Liễu Ninh.
Liễu Ninh nghe Bắc Minh nói vậy thì nhanh chóng lắc đầu không ngừng.
"Dân phụ cũng không biết, dân phụ chỉ biết miếng ngọc bội này là Nguyệt Nguyệt cho dân phụ, còn những thứ khác dân phụ không biết gì cả!" Lúc này Liễu Ninh nói với Bắc Minh.
Liễu Ninh sau khi nói xong còn nháy mắt với Tô Ngưng Nguyệt một cái, hi vọng Tô Ngưng Nguyệt có thể nói đỡ giúp cho bà ta.
Lúc này Liễu Ninh đã sớm ngây ngốc cả người rồi.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng.
"Bẩm huyện lão gia, miếng ngọc bội này đúng là do Bắc Minh công tử tặng cho dân nữ, vào lễ mừng thọ 60 của gia gia thì dân nữ đã tặng lại miếng ngọc bội này cho gia gia làm quà mừng thọ, vê phần tại sao lại ở trên người đại bá mẫu, dân nữ không biết gì cả."
Lúc này, Liễu Ninh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói vậy thì mới biết được tất cả đều là do Tô Ngưng Nguyệt làm ra.
"Nha đầu chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, ta ra ngoài nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Lúc này trong lòng Liễu Ninh tức giận nghĩ thầm.
"Dân phụ Liêu Ninh ngươi đã biết tội chưa?" Lúc này Huyện lão gia nhìn Liễu Ninh quỳ trên mặt đất nói với bà ta.
Liễu Ninh thấy tình hình như vậy thì biết nếu bà ta không nhận tội chỉ sợ chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Lúc này Liễu Ninh vội vàng quỳ gối dập đầu.
"Dân phụ nhận tội!"
Huyện lão gia nghe thấy lời nhận tội của Liễu Ninh nói bèn quay đầu nhìn Bắc Minh.
"Bắc Minh công tử, chuyện này giải quyết như thế nào?" Huyện lão gia nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe thấy Huyện lão gia nói thế thì nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Tô cô nương..." Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy Bắc Minh nói thế bèn gật đầu với Bắc Minh.
Nàng nhìn đại bá mẫu ở bên cạnh.
"Nếu đại bá mẫu đã nhận tội, hơn nữa còn trả lại ngọc bội, vậy thì Tô Ngưng Nguyệt sẽ không truy cứu trách nhiệm này nữa."
Liễu Ninh nghe Tô Ngưng Nguyệt nói lời này, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này Liễu Ninh không chú ý tới Tô Ngưng Nguyệt nháy mắt với huyện lão gia một cái, huyện lão gia lập tức hiểu được ý mà Tô Ngưng Nguyệt muốn truyền đạt.
"Mặc dù vị cô nương này không cho truy cứu nữa, nhưng hành vi này của ngươi là loại hành vi không thể chấp nhận được. Nếu để cho ngươi quay về như vậy, vậy thì lân sau chắc chắn sẽ có càng nhiều người phạm phải sai lầm này hơn, người đâu lôi dân phụ này xuống đánh mười trượng thật nặng!" Huyện lão gia nới với Liễu Ninh đang quỳ trên mặt đất.
Liễu Ninh nghe thấy Huyện lão gia nói thế thì vội vàng cầu xin Huyện lão gia tha cho.
"Dân phụ biết sai rồi! Dân phụ lần sau không bao giờ dám tái phạm nữa! Huyện lão gia xin tha mạng!" Nhưng mặc cho Liễu Ninh nói với Huyện lão gia như thế nào, Huyện lão gia vẫn không đếm xỉa đến.
Huyện lão gia phái người đè Liễu Ninh xuống, Liễu Ninh bị đánh mười trượng, lúc này Huyện lão gia đi đến bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
"Không biết Tô cô nương có hài lòng với chuyện này không?" Huyện lão gia nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận