Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 195: Trước Tiên Cứ Nợ Lại Đi Đã. (2)

Chương 195: Trước Tiên Cứ Nợ Lại Đi Đã. (2)Chương 195: Trước Tiên Cứ Nợ Lại Đi Đã. (2)
"Chê cười? Bọn họ cũng thấy cả rồi, ai mà không biết Liễu Ninh là cái dạng người gì chứ!" Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
"Nương yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không gây chuyện với đại bá mẫu." Nghe được lời này của Tô Ngưng Nguyệt thì Diêu Xuân yên tâm rồi.
Sau khi thu dọn ổn, Tô Ngưng Nguyệt để Tô Thần ở nhà với Diêu Xuân, còn bản thân thì tự mình đi vào ruộng thử nghiệm xem xem thử đám rau dưa kia phát triển ra sao rồi.
Khi lần đầu tiên Tô Ngưng Nguyệt đi đến ruộng thử nghiệm, cô chợt nhớ ra lương thực mình chuyển từ nhà Bắc Minh đến không gian trồng trọt vẫn chưa được trồng.
"Không biết Bắc Minh có phát hiện ra việc thiếu lương thực hay không nữa." Tô Ngưng Nguyệt lúc này nghĩ nghĩ.
Kỳ thật Tô Ngưng Nguyệt không biết từ khi bọn họ rời đi, Bắc Minh đã trở vê kho cất lương thực xem thử, khi thấy lương thực không còn, hắn ta cũng không mấy ngạc nhiên.
Hắn ta biết lương thực bị Tô Ngưng Nguyệt lấy đi, nhưng lại không biết Tô Ngưng Nguyệt lấy đi hai xe lương thực đó bằng cách nào.
Hắn nghĩ sau này Tô Ngưng Nguyệt nhất định sẽ giải thích với hắn ta, cho nên hắn ta mắt nhắm mắt mở, mặc kệ sự tình.
Tô Ngưng Nguyệt đi tới không gian trồng trọt nhìn lương thực đặt trên mặt đất.
"Trời ạ! Nhiều lương thực quá." Tô Ngưng Nguyệt có chút lo lắng.
Bởi vì nếu trông hết số lương thực này thì sẽ cần phải khai hoang ruộng đất nhưng hiện nay không còn nhiều đất để trồng lương thực nữa.
Lúc này hệ thống đã biết Tô Ngưng Nguyệt đang lo lắng cái gì. "Ở nơi này có thể dùng tiền để khai khẩn ruộng đất, có muốn làm như thế không?" Hệ thống nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được hệ thống nói như vậy, mới thoát khỏi suy nghĩ.
"Bao nhiêu tiền?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi.
"Năm mươi lượng.
"Nhiều như vậy!" Tô Ngưng Nguyệt nghe được hệ thống nói thì kinh hãi.
"Năm mươi lượng có thể canh tác ba mẫu đất." Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy hệ thống đáp, nàng cảm thấy năm mươi lượng cũng đáng giá, nhưng hiện tại nàng không có nhiều tiền như vậy.
"Ngươi có thể cho ta nợ trước không, có tiền ta sẽ trả lại cho ngươi, tiền gốc cùng lãi suất đều trả cho ngươi!" Tô Ngưng Nguyệt nói với hệ thống.
Hệ thống nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy nhẹ nhàng thở dài.
"Được rồi, vậy cứ nợ trước đi." Nói xong, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện xung quanh Tô Ngưng Nguyệt ba mẫu đất.
Tô Ngưng Nguyệt thấy mãi cũng thành quen.
Tô Ngưng Nguyệt lấy ra xẻng vạn năng gieo hết hạt giống, nàng làm xong việc này thì rời khỏi không gian trồng trọt.
Nàng ngẩng đầu thì đã thấy mặt trời lên cao rồi.
"Phải mau về thôi, Tiểu Thần ở nhà chắc đang đợi sốt cả ruột rồi." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thâm trong lòng.
Cứ thế Tô Ngưng Nguyệt trở về nhà. Lúc nàng vê đã thấy Tô Thần ở cửa nhà trông ngóng liền bật cười.
Tô Thần nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt về, cậu ấy vội vàng chạy đến bên cạnh.
"Tỷ tỷ, ngươi đã về rồi, ngươi nhìn xem đã đến lúc nào rồi! Chúng ta nhanh đi về nhà cũ đi." Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt. Tô Ngưng Nguyệt nghe được Tô Thần nói thì mỉm cười gật đầu.
"Đi thôi, không phải tỷ tỷ đã về đến rồi hay sao? Không sao, đừng có gấp, sẽ có đồ ngon cho đệ thôi." Tô Ngưng Nguyệt an ủi Tô Thần.
"Tiểu Thần chờ một chút, ta vào nói chuyện với nương trước đã." Tô Ngưng Nguyệt nói xong, không đợi Tô Thần lên tiếng, liền đi tới phòng Diêu Xuân.
Khi Tô Ngưng Nguyệt đi tới phòng Diêu Xuân, cô nhìn thấy bà ấy đang ngồi nói chuyện với Tô Mộc.
"Nương, con và Tiểu Thần về nhà cũ đây, buổi trưa nhớ ăn cơm nhé." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
Nghe thấy thế, Diêu Xuân gật đầu với nàng.
"Ta biết rồi. Nguyệt Nguyệt nhớ kỹ lời nương dặn, đừng bao giờ gây chuyện với đại bá mẫu." Diêu Xuân nhắc nhở thêm một lần nữa.
Nghe Diêu Xuân lại dặn dò lần nữa Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười nhìn bà ấy.
"Nương, ngươi yên tâm đi, con đã biết." Đáp xong thì rời khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận