Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 300: Tìm Liễu Ninh Hỏi Chuyện (1)

Chương 300: Tìm Liễu Ninh Hỏi Chuyện (1)Chương 300: Tìm Liễu Ninh Hỏi Chuyện (1)
Diêu Xuân gật đầu khi nghe những lời dặn dò của Tô Ngưng Nguyệt.
"Đừng lo lắng, mẫu thân sẽ ổn thôi." Cứ như vậy, Diêu Xuân rời khỏi phòng Tô lão gia, lúc này trong phòng ngoại trừ Tô lão gia đang hôn mê ra chỉ còn lại Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc.
Diêu Xuân không biết Liễu Ninh ở phòng nào nên bà đành tìm một người hầu trong nhà để hỏi chuyện. Người hầu nghe xong thì liền đưa Diêu Xuân đến trước cửa phòng Liễu Ninh.
"Đây là phòng của phu nhân." Người hầu nói với Liễu Ninh rồi rời đi.
Người hầu sợ Liễu Ninh phát hiện ra mình đưa Diêu Xuân tới đây thì có khả năng cao sẽ bị phu nhân đuổi việc nên vừa đưa Diêu Xuân đến nơi cần tới xong thì liền lập tức rời đi ngay mà không dám ở lại lâu.
"Cảm ơn." Diêu Xuân nói với người hầu đó rồi gõ cửa phòng Liễu Ninh.
Lúc này, Liễu Ninh đang đau đầu trong phòng, nghe thấy có người gõ cửa, bà ta không biết là ai, Liễu Ninh cho rằng đó là người hầu nên bèn nói: 'Vào đi."
Khi Diêu Xuân bước vào, bà ấy nhìn thấy Liễu Ninh cúi đầu, dùng tay ôm trán, nhìn thấy cảnh tượng này, bà biết Liễu Ninh đang bị đau ở đầu.
"Tẩu tử bị sao vậy? Có làm sao không?" Diêu Xuân hỏi thăm Liễu Ninh ngay khi nhìn thấy Liễu Ninh như vậy.
Đối mặt với sự quan tâm của Diêu Xuân, Liễu Ninh chẳng những không cảm thấy cảm kích mà ngược lại, bà ta lại rất tức giận, trừng mắt nhìn Diêu Xuân và gắt lên: "Ai cho phép ngươi vào! Đây là phòng của ta, nhanh chóng cút ra ngoài!"
Diêu Xuân không đi ra ngoài khi nghe những lời gắt gỏng của Liễu Ninh nghe mà thay vào đó tiến lại gần bà ta, tỏ vẻ cứng rắn hỏi: "Trước tiên hãy kể cho ta biết phụ thân đã hôn mê như thế nào đãt" Liễu Ninh chống tay lên hông sau khi nghe Diêu Xuân nói.
"Ông lão tự mình ngã xuống cũng không phải là chuyện mà ta có thể quản được. Ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi đây!" Liễu Ninh không khách khí nói với Diêu Xuân.
Khi Diêu Xuân nghe những gì Liễu Ninh nói, bà rời khỏi phòng Liễu Ninh mà không nói gì cả.
"Chẳng lẽ là do Liễu Ninh mà phụ thân ngã xuống sao?" Diêu Xuân cau mày nghĩ ngợi.
Khi Diêu Xuân nảy ra ý tưởng này, bà cảm thấy không thể để Tô lão gia ở lại nhà Liễu Ninh lâu hơn nữa, nếu không, có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây? Diêu Xuân nghĩ đến điều này, và bà nghĩ đến việc đưa Tô lão gia vê nhà mình để có thể chăm sóc cho ông.
"Thân thể của ta hiện tại không có việc gì, chỉ là không biết Nguyệt Nguyệt và những đứa trẻ sẽ nghĩ như thế nào về quyết định này." Diêu Xuân nghĩ vậy khi đi đến phòng của Tô lão gia. Khi bước vào, bà nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc đang đứng nhìn nhau.
"Nguyệt Nguyệt, Tiểu Mộc, hai con ra ngoài đi, mẫu thân có chuyện muốn nói với các con." Lúc này, Diêu Xuân thì thầm với Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc.
"Không biết mẫu thân muốn nói gì với chúng ta nhỉ?" Tô Ngưng Nguyệt vừa nghĩ vừa đi về phía Diêu Xuân.
"Có chuyện gì vậy mẫu thân?" Lúc họ đi ra ngoài, Tô Ngưng Nguyệt nhìn Diêu Xuân rồi hỏi.
"Mẫu thân muốn bàn một chuyện, mẫu thân có thể đưa gia gia đến ở nhà chúng ta được không? Mẫu thân lo nếu cứ tiếp tục để gia gia ở đây, ông ấy sẽ còn bị bá mẫu của con khi dễ dài dài." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt và Tô Mộc ý kiến của mình. Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt khi nghe được lời nói của Diêu Xuân: "Mẫu thân đã quên rằng trước đó gia gia đã đối xử với chúng ta như thế nào sao?" Tô Ngưng Nguyệt tức giận nhìn Diêu Xuân, chất vấn bà.
Diêu Xuân thở dài một cái mệt mỏi khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, đáp:'Nhưng dù sao ông ấy cũng là gia gia của con, là người thân ruột thịt trong nhà, con không nghĩ mình có thể tha thứ cho ông ấy sao?"
Tô Ngưng Nguyệt không nói gì.
"Nếu mẫu thân muốn đón gia gia đến nhà chúng ta thì cứ việc làm đi." Lúc này, Tô Mộc nhìn Diêu Xuân, nói.
Diêu Xuân gật đầu khi nghe Tô Mộc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận