Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 409: Sự Xảo Quyệt Của Tô Ngưng Nguyệt (1)

Chương 409: Sự Xảo Quyệt Của Tô Ngưng Nguyệt (1)Chương 409: Sự Xảo Quyệt Của Tô Ngưng Nguyệt (1)
Điều mà Tô Liệt không biết là Liễu Ninh cũng đang bàn bạc cách giải quyết đám người Tô Ngưng Nguyệt vào lúc này.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng đã làm xong việc, Tô Ngưng Nguyệt trở về phòng của nàng.
Nàng nhìn thấy Điền Điền và Mật Mật vẫn đang ngủ ở đó, nàng nhẹ nhàng đánh thức chúng nó dậy.
"Điền Điền, Mật Mật, mau thức dậy đi, đã đến giờ phải dậy rồi, đã mấy giờ rồi còn không mau dậy đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điền Điền và Mật Mật.
Chúng nó nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói những lời này, chúng nó miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, sao người lại đánh thức chúng ta dậy? Hiện tại chúng ta không có việc gì làm..."
Tô Ngưng Nguyệt nghe được những lời Điền Điền cùng Mật mật nói liền cười.
"Ta hiện tại có chút buồn chán, ngươi không cần ngủ, nói chuyện với ta một lát đi!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điền Điền cùng Mật Mật.
Sau khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, Điền Điền và Mật Mật đều không nói nên lời với Tô Ngưng Nguyệt.
Chúng nó bốn mắt nhìn nhau.
"Tiểu chủ nhân, hóa ra nguyên nhân người đánh thức Điền Điền cùng Mật Mật là vì chuyện này!" Điền Điền và Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu khi nghe những gì Điên Điền và Mật Mật nói.
"Là bởi vì chuyện này."
"Được rồi." "Hai người các ngươi sao vậy?" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Điền Điền và Mật Mật nói.
Điền Điền và Mật Mật lắc đầu khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Không có gì, tiểu chủ nhân, chúng ta chỉ hơi buồn ngủ thôi." Điền Điền và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Bây giờ đã là mấy giờ rồi, các ngươi ngủ lâu như vậy rồi, sao các ngươi vẫn còn buồn ngủ vậy?" Tô Ngưng Nguyệt bối rối nói với Điền Điên và Mật Mật.
"Cả hai chúng ta đều không biết chuyện gì đang xảy ra."
"Nếu các ngươi đã buồn ngủ như vậy thì các ngươi cứ ngủ đi" Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với Điền Điền và Mật Mật.
Sau khi nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, Điền Điền và Mật Mật lắc đầu.
"Không cần đâu, tiểu chủ nhân, chúng ta không buồn ngủ nữa, có thể cùng tiểu chủ nhân trò chuyện!" Điên Điền và Mật Mật đồng thanh nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt bật cười khi nghe những gì Điền Điền và Mật Mật nói.
"Cảm ơn các ngươi, không sao đâu, bản thân ta cũng hơi buồn ngủ, chúng ta ngủ chung đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điền Điền và Mật Mật.
Chúng nó rất vui khi nghe điều đó.
"Tiểu chủ nhân điều người nói có phải sự thật không?" Điền Điền và Mật Mật nhìn Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt liên gật đầu.
"Đương nhiên là sự thật. Tiểu chủ nhân của các ngươi đã bao giờ lừa các ngươi chưa? Được rồi, đừng nói nữa mau đi ngủ đi! Không biết lúc nào đó lại bị gọi dậy đâu." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điền Điền và Mật Mật.
Khi Điền Điền và Mật Mật nghe thấy những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, chúng nó lập tức nằm xuống giường, nhắm mắt lại và ngủ ngay lập tức.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu bất lực khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Điền Điền và Mật Mật.
"Hai người các ngươi, thật lợi hại!" Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa nằm xuống giường ngủ.
Bắc Minh ở bên ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy Tô Ngưng Nguyệt đi ra, thế là hắn ta liền quay về nơi mình ở, Bắc Minh tới thư phòng, viết thư kể về cuộc sống gần đây Tô Ngưng Nguyệt cho Thiên Vũ Hàn.
Bắc Minh cũng hỏi Thiên Vũ Hàn trong thư khi nào hắn có thể quay lại.
Sau khi Bắc Minh viết xong thư, hắn ta liền nhờ người gửi thư đi.
Bắc Minh trở về phòng và nằm trên giường.
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế nhỉ? Gần đây ta không hề làm gì cả, sao ta lại cảm thấy mệt mỏi thế nhỉ?" Bắc Minh thầm nghĩ trong lòng.
Bắc Minh không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn ta cứ mải nghĩ sau đó liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, Bắc Minh mơ thấy điều gì đó không mấy tốt đẹp, hắn ta ở trong mơ thấy bản thân đang dùng kiếm đâm vào ngực Thiên Vũ Hàn.
Khi Bắc Minh mơ thấy cảnh tượng này, hắn ta liên vội vàng tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận