Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 710: Chạy Trốn (2)

Chương 710: Chạy Trốn (2)Chương 710: Chạy Trốn (2)
Diêu Xuân còn tự cho là ý nghĩ của chính mình rất hoàn hảo và chắc hẳn là sẽ không ai có thể phát hiện ra. Tuy nhiên, trên thực tế, nếu không phải Tô Mộc cố ý phòng bị trước thì sao có thể không ai biết được. Vì vậy, sau khi Tô Ngưng Nguyệt rời đi bằng cửa sau, Tô Mộc và Chương Dự đã ẩn nấp ở trong một nơi bí mật gần đó lén lút quan sát.
Chương Dự kéo ống tay áo của Tô Mộc, cười như không cười nói: "Hình như chàng cũng không ngoài ý muốn lắm."
Tô Mộc ngẩng đầu, sau đó cười nói: "Nàng biết đấy, nương của ta có tính tình như vậy, cho nên bà ấy làm ra chuyện như vậy cũng không ngạc nhiên. Hơn nữa, muội muội là người có chừng mực, cho nên muội ấy sẽ không làm ta khó xử. Ngược lại là nàng, đến lúc đó, nàng phải tự mình lấp liếp một chút ở trước mặt những quý phu nhân kia thay cho muội muội rồi."
Chương Dự thầm nghĩ, việc xua đuổi những người đó không phải là dễ dàng sao, mục đích mà các nàng tới đơn giản chính là vì tiền tài và địa vị, muốn lấy lòng muội muội là Hoàng hậu tương lai này. Mặc dù loại người này khó đối phó nhất nhưng cũng dễ đuổi nhất.
Trên thực tế, Tô Mộc đã sớm phát hiện ra động tác của Diêu Xuân, kỳ thực thì lần đầu của bà ấy cũng không tôi, nhưng liên tiếp làm ra động tĩnh như vậy thực sự rất khó để không bị người ta chú ý đến. Nhưng sở dĩ bà ấy có thể dễ dàng thả Tô Ngưng Nguyệt ra như vậy, suy cho cùng chính là Tô Mộc thả nước.
Hơn nữa, Tô Ngưng Nguyệt nhân lúc trời tối đi ra ngoài, trong thành giờ giới nghiêm đã đến, lúc này Tô Ngưng Nguyệt có muốn ra khỏi cổng thành cũng không được. Vì vậy, nàng đã lợi dụng bóng đêm để đến tiêu cục do Lý Duyệt Dĩnh quản lý.
Vì tính chất đặc biệt của tiêu cục nên ban đêm sẽ có người canh cổng. Tô Ngưng Nguyệt và Lý Duyệt Dĩnh là đối tác, nói đến cái tiêu cục này thì cũng một phần của nàng. Cho nên ngay khi nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt đến mọi người tự nhiên đều lên đón nàng đi vào.
Lúc Lý Duyệt Dĩnh nghe được tin Tô Ngưng Nguyệt sắp đến, nàng ấy đã đích thân đi ra ngoài nghênh đón nàng. Nhưng Lý Duyệt Dĩnh vừa nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt là đã nói đùa: "Sao vậy, chẳng lẽ hôm nay Hoàng hậu nương nương của chúng ta không còn nhà để về nữa sao?"
Tô Ngưng Nguyệt lập tức che kín miệng của nàng ấy, sau đó nói: "Chúng ta vào trong nhà rồi nói chuyện đi?"
Lý Duyệt Dĩnh mang theo Tô Ngưng Nguyệt vào trong phòng, sau đó rót cho nàng một chén nước để uống xong rồi mới hỏi chuyện: "Sao lại một mình chạy ra ngoài thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt nhấp một ngụm nước ấm, sau đó mới lên tiếng: "Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, tỷ đừng trêu chọc muội nữa, tỷ còn không biết muội sao? Ta vốn là loại người trời sinh không thể an phận được."
Lý Duyệt Dĩnh vỗ đầu của nàng: "Giống như một tiểu nha đầu vậy, muội cho rằng tỷ thật sự không biết trong lòng của muội đang nghĩ gì sao?"
Tô Ngưng Nguyệt cúi đầu nhỏ của mình xuống, sau đó tựa đầu ở trên đùi của Lý Duyệt Dĩnh.
"Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, sao tỷ lại không thành thân vậy?" Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi.
Lý Duyệt Dĩnh nói: "Thành thân có cái gì tốt? Một thân một mình tự do tự tại cỡ nào, muội nghĩ đi, sau khi thành thân là sẽ không thể xuất đầu lộ diện. Hơn nữa, có khả năng chính mình phải cả ngày phụng dưỡng phụ mẫu, có đôi khi phải đối mặt với tiểu thúc tử và tiểu cô tử (em trai và em gái chồng) khó tính, cho nên thay vì làm việc này còn không bằng sống một mình, sống tự do tự tại không tốt hơn sao?"
"Nếu xui xẻo hơn một chút, có thể ta sẽ gặp phải loại nam nhân cưới nữ tử khác. Như vậy mỗi ngày nhất định phải dọn dẹp việc nhà cho nàng ta, còn phải trơ mắt nhìn hắn ta cưng chiều nữ nhân khác ở trước mặt ta, như vậy thì làm sao tỷ có thể chịu đựng được?"
"Kỳ thật là ở xung quanh ta, nương của ta và Tạ Hồi chính là một tấm gương điển hình. Bọn họ có đủ hiền lương thục đức, nhưng cuối cùng lại nhận được cái gì? Không có bất cứ cái gì, cho nên Ngưng Nguyệt ta biết muội đang suy nghĩ cái gì, mà ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của muội."
"Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, muội có thể đi cùng với tiêu cục của tỷ trở vê Tây Bắc được không?”
"Muội xác định là muốn đi cùng với những tên nam nhân thối hoắc đó không?" Lý Duyệt Dĩnh mang theo ý cười hỏi nàng.
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút, lúc trước khi còn ở trên thuyền, không phải là nàng cũng đã đi theo một đám nam nhân sao? Vì vậy chuyện này đối với nàng mà nói hoàn toàn không phải là một vấn đề lớn lao gì.
"Muội không thèm để ý đâu, muội chỉ đơn thuần là muốn quay về Tây Bắc nhìn một chút. Dù sao, sau khi muội tiến cung và trở thành Hoàng hậu thì cũng không còn có được cơ hội này nữa."
Lý Duyệt Dĩnh nói: "Quên đi, vừa hay tỷ cũng muốn trở vê Tây Bắc để thăm phụ mẫu của mình, chúng ta cùng nhau đi đi, trên đường cũng coi như là có người bạn."
Tô Ngưng Nguyệt đương nhiên vui vẻ, nếu có người đi cùng nàng như vậy tất nhiên là không thể tốt hơn. Vốn dĩ nàng định đi một thân một mình lên đường, nhưng bây giờ lại có thêm một người bạn đồng hành, bản thân nàng cũng cảm thấy đây là một điều bất ngờ không ngờ tới.
Tô Ngưng Nguyệt lập tức từ trên đùi của đối phương ngồi dậy, sau đó hỏi: "Có thật không? Duyệt Dĩnh tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn cùng muội cùng nhau trở về Tây Bắc sao?"
Lý Duyệt Dĩnh nói: "Đương nhiên là thật, bây giờ đi ngủ đi, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát." Tô Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, sau đó nhắm mắt lại.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Lý Duyệt Dĩnh đã chuẩn bị xong mọi thứ. Ngay khi Tô Ngưng Nguyệt mở mắt ra thì phát hiện chính mình đã ở trên xe ngựa.
Tô Ngưng Nguyệt vén rèm xe ngựa lên, sau đó nhìn thấy Lý Duyệt Dĩnh đang cưỡi ngựa ở bên cạnh xe.
Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi: "Là ai bế muội lên xe ngựa?”
Lý Duyệt Dĩnh cười như không cười hỏi: 'Muội đang nghĩ tới ai thế? Ngoại trừ ta ra, còn có ai dám vào phòng của ta?"
Tô Ngưng Nguyệt đánh giá Lý Duyệt Dĩnh từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Muội nhìn không ra trong thân thể nhỏ bé này của tỷ lại có sức mạnh to lớn như vậy, đều là muội trước đó đã đánh giá thấp tỷ rồi."
Lý Duyệt Dĩnh tự nhiên nghe được hàm ý trong lời nói của đối phương, cũng nghe thấy nàng đang trêu chọc mình, nhưng nàng ấy lại không để ý mà chỉ lơ đễnh phản công lại: "Nếu là một đại nam nhân cao to khỏe mạnh, có lẽ là ta ôm không dậy nổi, nhưng một người nhỏ gây gò như muội thì ta còn có thể. Ta cho muội một chút lời khuyên, nếu không có việc gì thì ăn nhiều một chút, đừng như những người ngày nào cũng nghĩ đến việc giảm cân. Nếu chẳng may có một ngày với cái thân hình bọc xương kia là ai cũng có thể bế muội lên mà bị người nào đó bắt cóc, đến lúc đó đừng trách ta không cảnh báo muội trước."
Tô Ngưng Nguyệt bật cười, không ngờ Duyệt Dĩnh tỷ tỷ lại có một ngày lo lắng xa như vậy. Quả nhiên không thể trêu vào, không thể trêu vào mà.
Sau khi trêu chọc Lý Duyệt Dĩnh xong, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó liền sợ hãi kéo rèm xe xuống. Mặc dù tâm trạng của Tô Ngưng Nguyệt đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng Lý Duyệt Dĩnh bị chọc lại tỏ ra không vui.
Còn những người hộ tống ở một bên lại lén lau mồ hôi trên trán, quả nhiên lực sát thương quá mạnh rồi, ngay cả bọn họ cũng không dám chọc vào thật. Nhưng vị Tô tiểu thư này lại dám công khai vui đùa với tiểu thư của bọn họ, khiến bọn họ ở bên cạnh cũng phải xem đến kinh hồn bạt vía. Ngươi cũng đừng có nói gì cả, mặc dù tiểu thư của bọn họ cả ngày là một bộ gầy yếu, nhưng trên thực tế sức lực của nàng ấy không nhỏ đâu, nếu đổi lại là những người không biết, còn thật sự cho rằng tiểu thư của bọn họ là một nữ tử yếu đuối. Tuy nhiên, biểu hiện giả dối chung quy chỉ là biểu hiện giả dối, bọn họ vẫn phải chấp nhận sự thật ở bên trong, dù sao tiểu thư của họ chung quy cũng sẽ không bao giờ trở thành một thục nữ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận