Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 356: Ngu Ngốc (1)

Chương 356: Ngu Ngốc (1)Chương 356: Ngu Ngốc (1)
"Huynh nói đúng." Tô Mộc cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nhưng khi nhìn thấy Tô Thần như vậy cũng không hỏi rốt cuộc huynh đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ không nói gì, nằm cùng một chỗ nhìn lên bầu trời.
"Trời còn chưa tối, sao lại đến đây sớm như vậy?"
"Nếu đệ đã nói như vậy, vậy đệ hãy nói cho ta biết vì sao đệ tới đây sớm như vậy? chẳng lẽ đệ cảm thấy bầu trời nơi này đẹp sao?" Lúc này Tô Mộc hỏi ngược lại Tô Thần, Tô Thần nghịch ngợm thè lưỡi.
"Không có, Tiểu Thần tới tìm huynh mà." Khi Tô Mộc nghe Tô Thần nói vậy thì nhìn Tô Thần.
"ý đệ là nương đệ tới tìm ta sao?"
"Đúng vậy, mọi người không biết huynh đang ở nơi nào, cho nên để cho đệ đi tìm huynh, bọn họ cảm thấy lo lắng cho huynh."
"Vậy chúng ta mau trở về đi, để tránh làm cho nương phải lo lắng." Tô Mộc vội vàng nói.
Tô Thần nghe Tô Mộc nói vậy thì gật đầu.
"Được ca ca." Cứ như vậy hai người bọn họ rời khỏi nơi thần kỳ kia.
Mà lúc này ở trong nhà Diêu Xuân, Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân cùng lão gia tử Tô gia hàn huyên một hồi lâu, nàng không yên lòng khi Điềm Điềm và Mật Mật ở trong phòng.
Vì thế Tô Ngưng tìm một cái cớ để trở về phòng mình.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở lại phòng mình, nàng nhìn thấy Điềm Điềm và Mật Mật còn đang ngủ.
"Ta nói hai người các ngươi cũng ngủ quá giỏi rồi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm và Mật Mật đang nằm trên giường.
Tô Ngưng Nguyệt vốn cho rằng Điềm Điềm và Mật Mật nghe được lời nàng nói sẽ đứng lên, nhưng thật không ngờ sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong, Điềm Điềm và Mật Mật vẫn nằm bất động ở đó.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt thấy vậy thì vô cùng lo lắng.
"Chẳng lẽ Điềm Điềm và Mật Mật đã xảy ra chuyện gì sao?" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ vậy vội vàng chạy tới bên cạnh Điềm Điềm và Mật Mật.
Chỉ thấy lúc này Điềm Điềm cùng Mật Mật vẫn còn hô hấp, khi Tô Ngưng Nguyệt thấy vậy mới cảm thấy yên tâm.
"Ta nói hai tên tiểu quỷ các ngươi vì cái gì mà thường xuyên làm cho ta lo lắng như vậy!" Nàng nhỏ giọng nói với Điềm Điềm và Mật Mật.
Lúc này Mật Mật giống như mơ thấy đồ ăn ngon, miệng nó mở ra khép lại trông vô cùng đáng yêu.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy điều này cũng nở một nụ cười.
Tô Ngưng Nguyệt cũng nằm sang một bên.
"Không biết khi nào khu vực canh tác sẽ được mở ra." Tô Ngưng Nguyệt rất lo lắng cho phần lương thực ở bên trong.
Bởi vì dù sao nàng cũng phải làm việc khổ cực mới có được lương thực như vậy, nàng biết có được những lương thực ấy không hề dễ dàng, nếu như miếng ăn này bị thiệt hại thì chắc chắn nàng cũng sẽ tự trách bản thân mình.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới đây nàng nhắm mắt lại cũng không biết mình có thể tiến vào khu vực canh tác hay không.
Nhưng thật không ngờ nàng lại bị một thế lực thần bí nào đó đánh bật trở lại.
"Tại sao ta không thể vào được khu vực canh tác, chẳng lẽ khu vực canh tác vẫn còn đang nâng cấp sao?" Nàng nghĩ thầm. Lúc này Tô Ngưng Nguyệt hơi lo lắng hệ thống có thể xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng không có lựa chọn nào khác.
"Bây giờ ta chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng nó vẫn ổn."
Tô Ngưng Nguyệt cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nằm ở trên giường trông coi hai cái huyết nhân sâm kia vậy mà bất tri bất giác nàng lại ngủ thiếp đi.
Mà lúc này Diêu Xuân và lão gia tử Tô gia vẫn còn đang ở bên ngoài trò chuyện.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Diêu Xuân sợ lão gia tử Tô gia không chịu nổi, vì thế nhanh chóng đỡ lão gia tử Tô gia trở vào trong phòng.
"Phụ thân chờ thời tiết mát mẻ một lát, chúng ta sẽ ra ngoài ngồi." Diêu Xuân nói với lão gia tử Tô gia.
"Vất vả cho con rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi, một mình ta ở trong phòng là được rồi." lão gia tử Tô gia nói với Diêu Xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận